Duyệt Nhi bỗng nhiên hiểu ra, vội nói: “Nhưng con thích ở cạnh Mặc Ly hơn.Như vậy liệu có được không?” Nàng cảm thấy ở bên cạnh Mặc Ly sẽ hết sứcan tâm, cảm giác mãn nguyện vui vẻ như vậy nàng trước giờ chưa từng có.
“Chỉ có ở cùng một chỗ với sư phụ người khác mới không nói gì. Cùng vớinhững nam tử khác thì sẽ bị nói.” Đạp Vũ lừa gạt cô hổ nhỏ trước giờ vẫn rất thật thà.
Duyệt Nhi đang định trả lời thì Tức Mặc Ly vốn ở phía sau sớm đã nhịn khôngđược, bước lên trước ôm lấy nàng, không thèm liếc Đạp Vũ lấy một cái đãgia tăng tốc độ bay về phía trước.
Mới vừa rồi Duyệt Nhi và Đạp Vũ mặc dù không hề phát ra âm thanh nào, nhưng người sáng suốt đều có thể từ dáng vẻ của họ mà nhìn ra được đangtruyền âm nói chuyện. Nói cho cùng cô hổ nhỏ Duyệt Nhi vẫn chẳng thể nào che giấu. Tức Mặc Ly cật lực không để ý cảm giác hỗn loạn trong lòng,Duyệt Nhi lại không thích y động thủ với Đạp Vũ, đành phải nhịn.
Nhưng mà, cô hổ nhỏ này sao có thể phớt lờ y?
Ngay lập tức, Duyệt Nhi không giãy giụa nữa, chỉ ngoan ngoãn vùi trong ngựcy, nhưng cái miệng nhỏ xinh vẫn mím chặt, gục đầu xuống, để hai lỗ taicùng ót mình đối diện với Tức Mặc Ly.
Từ Bồng Lai đến Ô Điệp Châu, vẻn vẹn chỉ một ngày đường.
Thời điểm đáp xuống Ô Điệp Nhai, Duyệt Nhi đã ở trong ngực Tức Mặc ngủ đếnsay sưa, cánh tay Tức Mặc Ly khẽ nâng, ống tay áo rộng che hơn nửa ánhsáng cho Duyệt Nhi. Đạp Vũ không nhanh không chậm đằng vân ở cạnhbên,sau đó một chút là hai cô nàng bát quái Cửu Kiếm và Khổng Tước vẫnluôn ở trạng thái mở to hai mắt xem náo nhiệt.
Cửu Kiếm truyền âm: kể ra thì, kỳ thực ta cảm thấy Duyệt Nhi và Đạp VũThần quân cũng rất xứng đôi ấy chứ. Duyệt Nhi tiểu cô nương như thế,nhất là Đạp Vũ Thần quân vẫn luôn giữ dáng vẻ tiểu thư sinh như vậy,lại hiểu mấy trò dùng mánh khóe với lại dụ dỗ. Chủ thượng nhà ta, ài,thật không biết tranh giành gì cả, khó khăn lắm mới nói một câu, lại chỉ mấy từ mấy từ mà thôi. Trước khi chưa gặp Duyệt Nhi cô nương, có khi ta thậm chí còn hoài nghi chủ thượng không thể nói…
Khổng Tước truyền âm: Lạc Thủy Thượng thần dù gì cũng là chủ thượng nhà cô…Quả thực ta cảm thấy Lạc Thủy Thượng thần và Duyệt Nhi khá xứng đôi.Đừng thấy dáng vẻ Duyệt Nhi hoạt bát hiếu động như vậy, thực ra trongcốt tủy nàng ấy cũng giống như Lạc Thủy Thượng thần, rất ít để tâm đếnsự vật bên ngoài. Chỉ là chúng ta vốn là những người gần gũi với nàngnên không phát hiện mà thôi. Lạc Thủy Thượng thần cũng là người như vậy, cho nên cần tìm một tiểu cô nương như Duyệt Nhi, hảo hảo cưng chiều,bằng không liền mất đi không ít cảm tình.
Cửu Kiếm truyền âm: Hôm nay thấy trên gáy Duyệt Nhi có rất nhiều dâu tây,nhưng không biết là do chủ thượng hay là Đạp Vũ Thần quân…
Khổng Tước khinh thường, truyền âm: Đương nhiên là Đạp Vũ Thần quân rồi, bằng không Lạc Thủy Thượng thần sao lại đối với Duyệt Nhi cô nương như vậy…
Cửu Kiếm tựa hồ có chút không tin, đợi đến khi tiến vào Ô Điệp Châu, thì không thể nào không tin nữa.
Toàn bộ Ô Điệp Châu đều đang thảo luận về tình yêu sư đồ không theo luânthường đạo lý giữa Đạp Vũ Thần quân và công chúa tộc Tử Hổ – Duyệt Nhi.
Hiện giờ đang là chính ngọ (giữa trưa),Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi quay trở về Tô nhục nhục tửu lâu để nàng ngủ.Cửu Kiếm và Khổng Tước vừa định xuống lầu nghe ngóng tin tức, không ngờchỉ trong chốc lát Tức Mặc Ly liền xuất hiện, sau khi lập kết giới thìchỉ bỏ lại một câu: “Không cho bất kỳ ai tiến vào phòng.” rồi liềnxuống lầu rời đi.
Cửu Kiếm và Khổng Tước thất vọng vô cùng, vừa rồi khi các nàng đạp không đã nghe được không ít lời đồn đãi có liên quan đến Đạp Vũ Thần quân vàDuyệt Nhi, tu vi các nàng như vậy đều nghe được lời bàn ra tán vào,càng huống chi là Tức Mặc Ly! Đáng tiếc, các nàng vốn muốn đi thăm dòtin tức nhưng bị Tức Mặc Ly phân phó, đành phải lo lắng nán lại.
Khi trời sụp tối, Tức Mặc Ly một thân bạch y, đầu khẽ cúi, mơ hồ có thểthấy được đôi đồng tử tựa hắc bảo thạch bên dưới hàng mi dài đang ẩnchứa lạnh giá, y phất tay giải trừ kết giới, đẩy cửa phòng bước vàotrong.
Duyệt Nhi ở trên giường đang ngủ đến say sưa, mấy ngày nay, trước đi mượnbinh, sau đến Yêu giới, đi không ngừng nghỉ, lại thêm đêm đó bị Đạp Vũgiày vò suốt một đêm, tỉnh lại thế nhưng lại đối diện với cơn thịnh nộcủa Tức Mặc Ly, trái tim hổ bé bỏng của nàng đã nhanh chóng mệt đến chết rồi, cho nên đương nhiên một khi đã ngủ thì đến chiều tối vẫn chưa tỉnh dậy.
Tức Mặc Ly ngồi ở cạnh giường, lặng lẽ nhìn nàng, đôi đồng tử lấp lánh dậpdềnh sóng nước giây phút này thế nhưng tràn ngập vẻ u ám lạnh lẽo. Ngóntay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt đỏ bừng của Duyệt Nhi, nhớ đến đồn đãi ban nãy nghe thấy bên dưới lầu của mấy người kia, trong lòngtràn đầy hoang mang.
Họ nói bé ngoan của y và Đạp Vũ là sư đồ loạn luân.
Từ ngữ loại nào cũng có, miêu tả cỡ nào cũng có.
Bé cưng của y lại như thế sao? Tức Mặc Ly trước nay không hề quan tâm xemngười khác nói gì, ngoại trừ Duyệt Nhi, người khác trong mắt y trước giờ đều là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế nhưng, y lại không thể dằn lòng để rồi bước xuống dưới nghe bọn họ nói năng xằng bậy,nghe bọn họ ăn nói lung tung, nghe bọn họ tung rải tin vịt.
Trong lòng y một chút cũng không tin lời người khác nói, bé cưng bảo bối nhất của y, lại có thể cùng Đạp Vũ…
Nhưng vì sao trong tâm trí y đều là cơ thể tuyết trắng phủ đầy vết đỏ ấy? Vìsao trong đầu y đều là nàng mê mê mang mang nói câu: Sư phụ, đừng.
Còn có lần trước ở tiểu viện tại Ô Điệp Châu, tên Sở Từ kia ôm bé cưng của y, y lại trông thấy bức họa đó.
Tức Mặc Ly thu lại bàn tay của mình do không nhịn được đang dọc theo gáycủa Duyệt Nhi trượt xuống, thở dài, trong mắt đều là phiền muộn khôngthể buông bỏ, một lúc sau, truyền âm gọi Cửu Kiếm vào.
Tất Nhật Tinh Quân đã kéo vầng thái dương hoàn toàn ngả về Tây, hòn đảo ngũ giới hỗn cư Ô Điệp Châu cũng dần dần lên đèn.
Tại một góc tối, Túy khất cái buộc chặt y bào, nghĩ thấy cả ngày hôm naymắt thấy tai nghe, tự nhiên đối với đạo đức nghề nghiệp siêu việt củabản thân nảy sinh một cảm giác tự hào vô cùng, ngõ ngách tin tức của ÔĐiệp Châu này nha, truyền cũng thật là nhanh!
Y thỏa mãn nâng vò rượu lên hớp một ngụm, ở giữa không trung hóa ra một chiếc giường, nằm lên đấy chuẩn bị mộng Chu Công.
Trước mắt một người đột nhiên xuất hiện lặng yên không chút tiếng động, trong lòng Túy khất cái kinh hoảng, sợ đến nhảy dựng. Y có thể hành tẩu màkhông gặp chút trở ngại nào khắp ngũ giới ngoại trừ thần giới, tu viđương nhiên cũng không phải thấp, hiện giờ người này vô thanh vô tứcxuất hiện trước mặt mình, quả thực là dọa chết y. Y thu lại kinh ngạctrong lòng, giữ dáng vẻ say túy lúy như trước tới giờ, lè nhè nói: “Aiđó, tối muộn còn đến dọa người… Khất cái có thể tùy tiện dọa vậy sao?”
Cửu Kiếm không nói gì nhìn kẻ say túy lúy trước mắt, từ bên trong túi cànkhôn lấy ra một xấp ngân phiếu: “Họa ký thạch Bồng Lai tiên sơn ba ngàytrước, lấy ra đây.”
Túy khất cái dù gì cũng là kẻ đã thấy qua không ít việc đời, sao lại bịgiọng điệu ra lệnh này dọa được: “…Họa ký thạch? Bồng Lai tiênsơn.?…Việc gì?” Pha trò giả ngu, kỹ năng thiết yếu khi hành tẩu gianghồ lục giới.
Cửu Kiếm nhíu mi, một khắc sau, một thanh kiếm liền từ bên trong nội đỉnhbay ra, trực tiếp chỉ vào mi tâm Túy khất cái: “Muốn tiền, hay là muốnmạng?” Giọng nói chợt lạnh đi.
Tay Túy khất cái khẽ động, bắt đầu kích khởi tu vi toàn thân, Cửu Kiếm cảmthấy được ý đồ của y, cười nói: “Ngươi đánh không lại ta, muốn tiền haymuốn mạng, tự chọn đi.”
Túy khất cái thấy nàng tràn đầy tự tin, âm thầm thăm dò khí tức Cửu Kiếm,nhất thời đại hoảng, thế nhưng lại là người của Thần giới?
Y thức thời đưa tay cầm ngân phiếu trên tay Cửu Kiếm, an ổn cất vào đànghoàng, lại từ bên trong nội đỉnh lấy ra một viên đá nhỏ, đặt lên tay Cửu Kiếm.
Cửu Kiếm nắm Họa ký thạch, ngưng thần dò xét thời gian và địa điểm, khônghề sai. Nhưng không cẩn thận nhìn một chút hình ảnh vẫn khiến tâm tìnhnàng kinh hãi, nơm nớp lo sợ bay về hướng Tô nhục nhục tửu lâu.
Bên trong phòng ngủ đặt vài viên dạ minh châu.
Giữa không trung nổi lên ảo cảnh.
Chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương, nửa người trần trụi sụp người ngồi trênchân nam tử, ngẩng đầu, mặc cho nam tử trước mặt muốn gì được nấy, làmgì thì làm.
Ngẫu nhiên còn có đối thoại trầm thấp, nhưng chỉ còn lại những câu kia.
“Sư phụ tốt như vậy, tiểu ái đồ có thể thích sư phụ?”
“Thích…thích sư phụ…”
Nhìn thấy hình ảnh khiến người hận không thể xé nát kia, nghe thấy câu câuđối thoại mập mờ ấy, đôi đồng tử so ra còn sáng hơn tinh tú giữa trờiđêm, dưới ánh sáng chiếu rọi của Dạ minh châu đều là đố kị cùng phẫn nộ, càng nhiều hơn, chính là hoang mang.
Bé cưng của y, sao có thể thích người khác?
Đợi đến khi tiểu cô nương trong khung cảnh rên lên một tiếng, hình ảnhtrong họa ký thạch liền trở nên tối mịt, hiển nhiên là người ghi đã vộivàng kết thúc việc ghi lại.
Bàn tay tựa ngọc tạc của Tức Mặc Ly nhẹ nhàng phất lên, họa ký thạch kialiền hóa thành tro bụi nơi đầu ngón tay, một chút dấu vết cũng khôngcòn.
Duyệt Nhi nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đang ngâm mình trong làn nước ấm của ôn tuyền, trong lúc mơ hồ có người nắm tay nàng, dùngmột chiếc khăn gấm mềm cẩn thận lau người cho nàng.
“Mặc Ly?”
Rất lâu không có tiếng động, Duyệt Nhi lại mệt mỏi muốn ngủ.
Bên tai truyền đến giọng nói như suối trong chảy qua ngọc thạch: “Bé ngoan, nàng vĩnh viển chỉ có thể là của ta.” Lau sạch ấn ký của kẻ khác, nàngvẫn là bé ngoan của y, cũng chỉ có thể là bé ngoan của y, cho dù nàngthích ai, thì người ấy đều chỉ có thể là y, từ lúc bắt đầu cho đếnmãi mãi.
Gì vậy nhỉ, Duyệt Nhi mơ mơ màng màng, dứt khoát lại tiếp tục ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]