Phù Hoa Sơn này là nơi đẹp nhất ở Bồng Lai, từ sau lần trước Duyệt Nhi đếnchiếm núi làm vua, Hoa Tuyên Tịch đã phong tỏa Phù Hoa Sơn, cung kínhmời tiểu chủ tử tôn quý vào ở. Lúc này Đạp Vũ và Duyệt Nhi đang cùng đitrên con đường mòn dài hun hút, ánh trăng sáng tỏ, trên trời muôn ngànvì sao lấp lánh, xung quanh chìm lắng trong âm thanh xào xạc của nhữngphiến lá bị gió thổi rơi nhè nhẹ, văng vẳng đâu đó là tiếng của đám côntrùng nhỏ đang ca hát.
Duyệt Nhi thơ thẩn để Đạp Vũ dẫn đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì. ĐạpVũ nhìn Duyệt Nhi, cũng không bước nhanh, dùng tốc độ chậm nhất cuộc đời mình, nhìn Duyệt Nhi đang nắm tay bước đi bên cạnh, một thân xiêm y màu hồng nhạt, dáng người nho nhắn, chỉ cao đến ngực y mà thôi, phấn điêungọc mài, vừa đáng yêu lại tinh khiết hiền lành, thật giống như một búpbê bằng sứ.
“Duyệt Nhi, đang suy nghĩ gì vậy?” Dáng vẻ ngẩn ngơ khiến cho người ta vô cùng yêu thương.
Duyệt Nhi phục hồi lại tinh thần, đôi mắt to híp lại: “Nhớ đến Mặc Ly.”
“Ừ, nhớ cái gì về huynh ấy?” Bàn tay y càng nắm chặt tay Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi lắc đầu, càng tươi cười vui vẻ hơn: “Không nói cho Đạp Vũ sư phụbiết.” Dáng vẻ xem xem sư phụ sẽ làm khó dễ con thế nào.
Giọng của Đạp Vũ trầm xuống: “Tiểu ái đồ, vi sư mới đi mấy chục năm, chútviệc nhỏ đó mà con cũng không chịu nói cho ta nghe, vi sư rất buồn đó......”
Trong một lúc, Duyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063922/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.