Duyệt Nhi ăn xong một miếng, cái miệng nhỏ nhắn mở to tỏ vẻ còn muốn ăn, TứcMặc Ly ôm nàng, gắp một miếng nhỏ, lại đút cho nàng.
Duyệt Nhi nuốt xuống, khuôn mặt nhỏ xinh chuyển hướng về phía Long Chỉ Thủy,nghi hoặc nói: “Hải tộc ăn thịt cua thịt cá, đây không phải là ăn đồngloại à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tỏ vẻ không tán đồng.
Long Chỉ Thủy chỉ cảm thấy tiểu cô nương này rất đáng yêu, cười nói: “Thứchúng ta ăn tất nhiên không phải đồng loại, đồng loại của chúng ta cólinh hồn và ý thức, chúng ta tất nhiên sẽ không ăn. Mà thức ăn này,đương nhiên là những sinh vật khác được nuôi dưỡng, không có ý thức vàlinh hồn.”
Duyệt Nhi à một tiếng, gật đầu, lại nói: “Lát nữa ngươi đọc tên, ta không cần nghe cách làm thức ăn. Như vậy ăn sẽ nhanh hơn một chút.” Nàng chẳng hề có hứng thú chút nào với cách làm những món này, chỉ thấy ăn ngon làthỏa mãn.
Long Chỉ Thủy bật cười, gật đầu, giới thiệu từng món, mỗi món khi vừa đọctên thì chiếc bàn tròn liền tự động đem đĩa đựng món ăn đó chuyển quatrước mặt Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly đút từng miếng cho Duyệt Nhi, bất tribất giác, thế nhưng đã nếm thử hơn hai trăm món ăn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nét thỏa mãn, thở dài nói: “Hai người đều không hề ăngì.” Tức Mặc Ly buông đũa ngọc, dùng khăn gấm ấm áp tỉ mỉ lau mặt choDuyệt Nhi, lại lấy nước trà cho Duyệt Nhi súc miệng, ánh mắt hết sứccưng chiều.
Long Chỉ Thủy bình tĩnh nhìn động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063868/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.