Dọc đường đi, Nam Hải Long Vương thường cùng Duyệt Nhi chuyện trò vài bacâu, đến sau khi Duyệt Nhi ngủ thì không lên tiếng nữa. Tốc độ khôngnhanh không chậm, một ngày liền tới Nam Hải Long Cung.
Nam Hải Long cung sớm đã được tin của Long Vương, cả đám người hầu xếp hàng đứng trước cung điện, đợi đoàn người Tức Mặc Ly đến gần, đương chuẩnbị hành lễ hoan nghênh thì Tức Mặc Ly khẽ nhíu hàng mày đẹp, nhìn DuyệtNhi đang ngủ say trong ngực, nói: “Bảo họ không được ầm ĩ.”
Nam Hải Long Vương sững người ngẩn ngơ, vừa mới rồi rõ ràng là Lạc ThủyThượng Thần nói chuyện với mình, áp chế cảm xúc dâng trào của bản thân,đưa tay lên, cả đám người liền cứng đờ tại chỗ, huyên náo xôn xao tronggió.
Nam Hải Long Vương dẫn họ đến cung điện hoa lệ to lớn nhất, cười nói: “LạcThủy Thượng Thần, mấy ngày này phải ủy khuất người ngụ lại cung điện tồi tàn của Tiểu vương rồi. Mọi người cứ nghỉ ngơi trước, đến tối sẽ chiêuđãi các vị.”
Tức Mặc Ly gật gật đầu, ôm Duyệt Nhi hướng về nơi tẩm điện rộng nhất mà đi, đám người Kha Mộ Thanh cũng biết hiện giờ không cần bọn họ theo hầu bên cạnh, ai nấy đều tự tản ra tìm một Thiên điện.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi đi đến tẩm điện, tẩm điện xa hoa vô cùng, cứ cáchhai mươi bước lại có một viên Dạ Minh Châu to bằng miệng cốc, đảo mắtkhắp tẩm điện, thế nhưng bày trí hơn trăm viên minh châu, ngay đến bứctường trên điện cũng được tạo thành từ loại vỏ sò có thể phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063867/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.