Chỉ thấy vị dáng vẻ công tử của Đạp Vũthượng thần này đứng ở trên đài cao, nhìn về phía Lạc Thủy thượng thần,vẻ mặt tràn đầy gió xuân, nói: “Tiểu cô nương thật đáng yêu, Tức Mặc Ly, huynh nhặt được nàng ở chỗ nào vậy.”
Chúng tiên:......
Lập tức đều quang minh chính đại đưa ánh mắt chính thức quay đầu nhìn về phía Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi phía sau hắn.
Dưới chín lần chín tám mươi một ánh mắt của chúng tiên, Duyệt Nhi cầmlấy quả đào lớn nhất trên bàn, bình tĩnh ‘cập’ cắn một miếng, hai cáitai nhỏ đều dựng thẳng lên.
Nét mặt lạnh lùng của Tức Mặc Ly vẫn không dao động, hắn tao nhã nâng ly rượu hoa đào trên bàn ngọc lên, nhấp một ngụm, bàn tay tựa ngọc nhẹnhàng đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt thoáng mông lung trong nháy mắt,giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Các vị tiên dưới đài nhìn hắn tao nhã như vậy, đã có chút hoảng hốt,không tự chủ được chờ đợi câu trả lời của vị thượng thần này.
Tức Mặc Ly liếc mắt nhìn nụ cười càng dịu dàng của Đạp Vũ thượng thần,giọng nói tựa dòng suối trong chảy qua đá ngọc nhẹ nhàng cất lên: “Đãquên.”
Lại một âm thanh ‘Cộp’ vang lên, chỉ thấy một lần cắn của Duyệt Nhi đãmất hết nửa quả đào, nét mặt vẫn là không có gì thay đổi. Tức Mặc Lynghi hoặc nhìn nàng một cái, chỉ thấy hai má nàng vì cố nhét quả đào màphồng lên, nhất thời cũng không rõ nguyên cớ.
Gương mặt Đạp Vũ thượng càng hớn hở cười: “Thì ra là như vậy.” Dứt lờikhông biết từ đây lấy ra một cây quạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/125400/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.