Ngày kế Tề Vô Thương lên đường rời khỏi kinh thành, Tề Dư Phái mang theo Mục Tử Thạch còn đang buồn ngủ tự mình tiễn hắn ra cung.
Đoàn người Ung Lương cũng không nhiều lắm, Tề Vô Thương chỉ dẫn theo năm mươi binh sĩ tùy thân, nhưng đều là những trợ thủ đắc lực trăm người chọn một, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, một thân kỵ trang màu tối thuần sắc, cưỡi ngựa Ô Châu cung kính cúi đầu, lưng đeo ngạnh cung thắt lưng buộc loan đao. Nhất cử nhất động đều dứt khoát lưu loát như cắt đậu hủ, khí thế toát ra tựa như đội quân ngàn người sẵn sàng chiến đấu, Tề Dư Phái không khỏi ngầm tán thưởng khả năng luyện binh của Phong Tĩnh vương.
Tề Vô Thương mặc quân trang, cả người như cây thương thẳng tắp mà nhẹ nhàng khoan khoái, một tay dắt Thanh Chuy, sửa sang lại bộ yên ngựa, đang định nhảy lên lại chần chờ một chút, xoay người lôi kéo Mục Tử Thạch, ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu quỷ, biết ta là ai không?”
Giữa ánh rạng đông, Tề Vô Thương y giáp rực rỡ, lúc cười hiện ra hàm răng tuyết trắng, Mục Tử Thạch hai tay xoa mắt, gật gật đầu: “Ngươi là Phong Tĩnh vương Thế tử.”
Tề Vô Thương cười đến cổ quái: “Vậy ngươi có biết tên ta gọi là gì không?”
Mục Tử Thạch sửng sốt, Tề Dư Phái gọi hắn Tam ca, người khác gọi hắn Thế tử điện hạ, chính mình với hắn đều xưng hô ta ngươi, ở chung hơn mười ngày, thật sự không biết hắn tên gọi là gì, vội mở to hai mắt nhìn, ý đồ lừa bịp cho qua: “Ngươi kêu Tề… Tề…”
Tề Vô Thương hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tang-tri-cam-hoa/193687/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.