Tề Vô Thương thầm cảm thấy may mắn, bởi vì chính mình hôm nay nhàm chán dự định ra ngoại thành săn thú tiện thể ghé xem tiểu quỷ này, bằng không một khi bị người mang đi, chỉ sợ lục tung cả kinh thành cũng tái không tìm được Mục Tử Thạch còn nguyên vẹn.
Trong ngực hắn, Mục Tử Thạch mềm mại hư nhuyễn giống như con mèo nhỏ gầy yếu nhu thuận, khóc đến mệt mỏi, lại quật cường trợn tròn mắt, không yên tâm cảnh giác nhìn xung quanh, chuẩn bị tùy thời mà trốn vào ngực Tề Vô Thương.
Tề Vô Thương giục ngựa chạy nhanh thời gian chừng một bữa cơm, phỏng đoán đám ngươi kia muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, đến bên dòng suối nhỏ xuống ngựa, Mục Tử Thạch còn treo trên cổ hắn không buông tay.
Tề Vô Thương thật sợ cổ mình bị siết gãy, mà đánh tiểu hài tử đáng thương này là một kỳ tội, đành cười khổ nói: “Chỉ bằng hai cánh tay đầy khí lực này của ngươi, đi làm xạ thủ cũng còn dư dả.”
Mục Tử Thạch không hiểu ý, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thần sắc có chút mơ hồ.
Tề Vô Thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh sưng đến lợi hại, sờ sờ đầu: “Được rồi, bọn chúng sẽ không dám tới bắt ngươi nữa, mau thả tay ra.”
Mục Tử Thạch chần chờ, quyết định xem nhẹ hắn.
Phong Tĩnh vương Thế tử tính tình vô cùng nóng nảy, mềm mỏng không tới hai cầu liền cứng rắn: “Bằng không ta ném ngươi xuống dưới, đem mông đánh thành tám cánh hoa, có vá cũng không vá lại nổi.”
Mục Tử Thạch lập tức buông tay, khóc thúc thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tang-tri-cam-hoa/193680/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.