"Cô ấy đâu?"
Vương Cẩm Hân sang bên cửa xe, vừa mở cửa xe vừa hỏi Lãnh Dạ Hi .
Anh dừng lại chốc lát, trầm mặc một hồi.
"Vương Cẩm Hân."
"Hả?"
"Về sau, để cho Tiểu Ý đi theo tôi đi, Tư Viễn hình như rất thích nó."Lãnh Dạ Hikhôngđầukhôngđuôi nói ra một câu như vậy.
Vương Cẩm Hân nhìn anh một hồi, vẻ mặt như muốn nói cái gì, nhưng cô lạikhôngcó nói ra.
"Ý của anh là, chuẩn bị choTư Viễn cưới Tiểu Ý?"
Lãnh Dạ Hi nhìn Vương Cẩm Hân như người ngoài hành tinh, "Bọn họ cũng chỉ là đứa bé, cách kết hôn còn rất sớm."
"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy được, mười năm chỉ một cái chớp mắt. Nếu như anh cảm thấy Tiểu Ý cùng Tư Viễn nhà các người thích hợp, vậy tôikhôngquan tâm, giao nó cho anh thu dưỡng. Thanh mai trúc mã, suy nghĩ một chútkhôngtồi." Vương Cẩm Hân đôi tay ôm ngực tựa vào trên xe, bộ dáng kia hình như chuẩn bị đem đề tài này kéo tới hai mươi tám ngàn dặm.
"Vương Cẩm Hân. . . . . ."
"Sao?"
"Tôi xem cô rất rỗi rãnh, bệnh viện sa thải cô rồi hả ?"Lãnh Dạ Hi tay từ trên cửa xe buông xuống, cố gắng định thần lại nhìn cô.
"Cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là tôi muốn xem kịch , hiện tại xem xong rồi, tôi cũng phải trở về thôi."
"Cô đi đâu?"
"Trở về công việc a, thế nào, chẳng lẽ anh muốn tôi dẫn một nhà anh cùng đi?" Vương Cẩm Hân đi hai bước, xoay người, nâng lên nụ cười hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/2085247/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.