"Mộ tiên sinh, ngài đã hai ngày không có chợp mắt, đi về nghỉ ngơi đi, nơi này chúng tôi sẽ chăm sóc tốt." Vú Lâm đứng một bên, nhẹ nói .
"Đúng, Mộ tiên sinh, Quý tiểu thư hiện tại. . . . . . Ngài không thể mệt mỏi mới được." Lão Trung đứng bên cạnh Vú Lâm, nói.
Yên tĩnh, kế tiếp chính là một trận trầm mặc, Mộ ly rời khỏi ghế ra ngoài phòng bệnh, cúi thấp đầu, không trả lời.
Vú Lâm cùng lão Trung liếc mắt nhìn nhau, hai người trong mắt đồng thời ra vẻ bất đắc dĩ.
"Vú Lâm, bà trở về chuẩn bị canh gà đen, sau khi cô ấy tỉnh lại, sẽ đói." Mộ Ly bỗng dưng mở miệng.
"Hả? A a, tôi bây giờ lập tức đi chuẩn bị." Vú Lâm có chút sững sờ sau đó liền trả lời, nói dứt lời, liền vội vàng rời đi.
"Lão Trung."
"Mộ tiên sinh."
Mộ Ly ngẩng đầu lên, "Đem Tần Mộc Vũ gọi tới, tôi có chuyện muốn nói với anh ta." Cằm của anh đã lúng phún râu, cả người xem ra cũng tiều tụy đi vài phần.
"Dạ, để tôi đi làm." Lão Trung cũng rời đi.
Chỉ còn lại một mình Mộ Ly.
Anh quay đầu lại, vừa liếc nhìn phòng bệnh, cặp mắt chán chường, biểu hiện tâm tình lúc này của anh.
"Nếu như anh chăm sóc không tốt cho cô ấy, tôi liền sẽ mang cô ấy đi."
Mộ Ly nhìn đôi giày da xuất hiện trước mắt mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Những lời này, tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, nhưng là lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/2085246/chuong-125-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.