"Còn cần cô nói?"
"Hiểu Phỉ, Hướng tiên sinh, để các người chờ lâu." Lúc này, Quý Linh Linh mặc toàn thân com lê đen, trên tay mang theo một cái cặp công văn, đi tới.
Hai người nhìn lại, không tiếp tục nói nữa.
Thẩm Hiểu Phỉ bận rộn lo lắng đi tới, "Đã nói rôi, chuyện của công ty chúng mình thay cậu dọn dẹp là được rồi, cậu còn đi làm cái gì? Thân thể lại không tiện."
Quý Linh Linh kéo tay của cô, "Công ty là của mình, mình bây giờ mặc dù không thể ra sức, nhưng cũng phải đi xem một chút."
"Lãnh Dạ Hi gọi điện thoại qua sao?"
"Ừ. Anh ta nói một lát cũng sẽ đến, giúp mình kiểm tra và đối chiếu vài thương mục." Quý Linh Linh nở nụ cười.
"Tốt lắm, lại có thêm một người giúp một tay, cậu còn có cái gì không vui, vốn là mình muốn trực tiếp lấy tiền cho cậu trả hết .Nhưng là bây giờ xem ra, đxa có người giúp cậu ra mặt, mình liền lui về phía sau."
"Hiểu Phỉ!" Quý Linh Linh nhéo nhéo cánh tay của cô, "Hiểu Phỉ, cậu không cần nói loạn."
Bây giờ là thời khắc mấu chốt, cô cũng không muốn đém mọi ngươid kéo vào.
"Được rồi, Đại tiểu thư của tôi, không buồn rồi. Hướng Đại Suất Ca, lái xe, chúng ta đi! •" Thẩm Hiểu Phỉ lôi kéo Quý Linh Linh tay,đi đến trước xe.
Vẫn chưa đi đến trước xe, một chiếc màu đen việt dã xa, két một tiếng, liền dừng ở trước mặt bọn họ.
Hướng Tuấn Ngạn nheo mắt lại quan sát người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/2085232/chuong-120-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.