"Có, nhưng tiên sinh như thế nào lại nghe tôi." Trong giọng của vú Lâm tràn đầy mất mác.
"Vậy. . . . . ."
"Phu nhân, người trở lại đi, chỉ cần người trở lại bên cạnh tiên sinh, tất cả sẽ trở nên tốt hơn. Chuyện lúc trước, đã qua, không cứ mãi để trong lòng được. Chuyện trước kia thì nên kết thúc thôi, mỗi người đều có con đường của mình, ngài ấy cũng không thể mãi sống trong thù hận được, nếu là như vậy cũng thật quá đáng thương."Vú Lâm vội vàng nhìn Quý Linh Linh, đợi câu trả lời của cô.
Mộ Ly cũng là một người bình thường, anh không thể bị thù hận áp bức cả đời.Vú Lâm nói rất đúng, mặc kệ trước kia chuyện gì xảy ra, cô đều phải ở bên cạnh anh, chỉ có như vậy, anh mới không cô đơn.
"Vú Lâm, nếu như mà tôi trở lại, anh ấy sẽ vui mừng sao?" Quý Linh Linh mày hỏi.
"Phu nhân, hiện tại tiên sinh chính là mạnh miệng, nếu như người cố ý trở lại, nữa. . . . . . Đàn ông sợ nhất chính là nước mắt của phụ nữ. Lần trở về này, đều phải chờ đợi vào chính bản thân người rồi"Vú Lâm nói được nửa, không tiếp tục nói tiếp.
Nhìn Vú Lâm, Quý Linh Linh tự nhủ, cô phải làm, từng bước từng bước một trở về bên cạnh anh.
"Vú Lâm, tôi muốn trở lại, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, không để cho bất luận kẻ nào cướp đi." Quý Linh Linh thật chặt mím môi, trên mặt mang theo chút đỏ bừng.
"Thật? Phu nhân, người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ta-khong-quan-xau-xa/2085231/chuong-120-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.