Mặt đất sơn cốc ẩm lạnh, từng nhát cuốc thô ráp cắm xuống nền đất đầy đá sỏi. Tô Trạm – tay gầy guộc, vai rướm máu – vẫn lặng lẽ đào từng phần mộ.
Không chỉ hai.
Mà là bốn.
Hai mộ lớn – một khắc: Tô gia tộc trưởng Tô Thành, một ghi: Tô gia chủ mẫu Thanh Nhàn.
Hai mộ còn lại, hắn dùng đá vụn, chèn từng nét chữ cứng nhắc lên bia:
Tô gia tộc lão – Mã Kình Thiên.
Tô gia tộc lão – Phùng Vô Cực.
Dưới mỗi bia đều là dòng chữ:
Tô gia bất hiếu trưởng tử Tô Trạm huyết lập.
Không ai nhắc hắn làm điều đó. Nhưng hắn biết – phải làm.
Dù không có thi thể.
Dù chỉ là mộ gió, là vài nắm đất đắp hình nhân.
Nhưng tình nghĩa phải tròn.
Hắn không thể để họ tan vào thiên địa như chưa từng tồn tại.
Phía sau, Bảo Ánh ngồi bó gối, tay ôm một tấm chăn hôm qua mới được giặt sạch, phơi khô, còn vương mùi nắng.
Nàng không hiểu vì sao ca mình lại lập nhiều mộ như thế, nhưng vẫn lặng lẽ hái hoa dại, đặt lên từng ngôi.
Gió sơn cốc lạnh như cắt. Nhưng bốn ngôi mộ, dựng thẳng hàng, nhìn về phía Bắc – nơi từng là quê nhà.
Tô Trạm ngồi xuống, khẽ đặt tay lên đất. Không cầu xin. Không khóc.
Chỉ là... gọi lại một chút tên người.
Rồi phủi tay đứng dậy.
Lửa chưa tắt, người chưa chết... thì Tô gia chưa tận.
Đêm đó, mưa lất phất rơi. Trên bốn ngôi phong mộ, hắn đặt mỗi mộ một bó rơm, một viên đá nhỏ làm đèn, thắp nén nhang lấy từ rừng lau sậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669608/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.