🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong gian thờ, cha hắn — Tô Thành — đang ngồi bên bàn gỗ nhỏ, tay chỉnh lại hương án. Trước mặt ông là hai bài vị gỗ chưa khắc tên, mộc mạc, trơn nhẵn, không chữ, không hoa văn, chỉ là hai mảnh ván chờ định danh cuối cùng.

Ánh nến vàng chiếu nghiêng, kéo bóng lưng người cha già trải dài trên sàn gỗ. Tô Trạm đứng nơi cửa, tim khẽ thắt lại.

Cha hắn không quay đầu, chỉ nhẹ giọng:

– Các con tới rồi à? Vào đây đi.

Bảo Ánh rụt rè bước vào, mắt ngó quanh, tay vẫn siết tay ca ca.

Tô Trạm cúi đầu:

– Cha… đây là…

Tô Thành không trả lời ngay. Ông cẩn thận châm thêm hương, chỉnh lại lư đồng, lau lại bàn thờ rồi mới thở dài nói:

– Hai vị này… còn chưa có tên. Nhưng về sau… sẽ có.

– Ta hứa với họ… nếu còn sống, sẽ cho họ một nơi tử tế để trở về. Còn nếu chết… cũng phải được đặt cạnh nhau, cạnh gia gia các con.

– Nên hôm nay… ta đặt sẵn ở đây.

Ông ngừng lại giây lát, rồi trầm giọng:

– Tô gia có đức làm người, dạy con cháu biết báo ân. Tuy khác họ, nhưng con cháu không được quên ơn này.

– Trạm nhi, Ánh nhi, lại đây… dập đầu.

Giọng ông khẽ run. Trong mắt đã có sương, nhưng vẫn không để lệ rơi. Chỉ là một người đàn ông, đi gần hết đời, giờ phải học cách dọn sẵn chỗ cho chia ly.

Tô Trạm không hỏi nữa. Hắn hiểu.

Hắn quỳ xuống, dập đầu ba cái. Không tên, không họ, nhưng lễ vẫn đủ.

Chỉ có lòng là quá đầy để gọi

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669606/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Thương Sinh Chi Đồ
Chương 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.