– Thành nhi làm gì vậy? – Mã lão giật mình.
– Mau đứng dậy! – Phùng lão nghiêm giọng.
Nhưng ông không đứng dậy. Giọng ông trầm ổn:
– Năm xưa tổ phụ ta cứu nhị vị, không mong báo đáp. Chỉ là thuận lòng mà làm. Thành nhi cũng một mực xem hai người như trưởng bối trong nhà. Bao năm qua, nhị vị dạy con ta, giữ đất này… ân tình đó, Thành khắc cốt ghi tâm.
Ông hít sâu, rồi nói tiếp:
– Nay… Tô gia e là sắp đến đại nạn. Trạm nhi đã bị phế, lại là nam đinh cuối cùng. Ánh nhi còn quá thơ dại… chỉ là một nữ hài nhỏ bé. Nếu tai họa ập đến, xin nhị vị… đưa hai đứa đến truyền tống trận dưới tổ đường. Trận đó dẫn đến một sơn cốc tĩnh mịch, chỉ mình ta biết lối. Coi như… giữ lại chút hương hỏa cuối cùng cho Tô gia.
Hai lão nhìn nhau. Ánh mắt không còn kinh ngạc – mà là trầm lặng.
Phùng Vô Cực đặt chén rượu xuống, giọng khàn khàn:
– Ngươi vẫn như năm xưa. Có ơn tất báo. Có lo tất tính. Tô gia đời nào cũng có người như vậy… Chẳng trách bọn ta ở mãi chẳng rời.
Ông ngừng một lúc, rồi thở dài:
– Nhưng ta… có một thỉnh cầu. Tô Thành ngẩng đầu, ánh mắt không chút do dự:
– Thành nhi bất hiếu, chẳng làm rạng danh tổ nghiệp. Thân đã là phế nhân, chẳng còn gì để tiếc. Chỉ mong giữ lại chút tàn hương cho Tô gia. Nếu nhị vị có điều gì, chỉ cần Thành làm được… Dù là mạng này, cũng không tiếc.
Mã Kình Thiên khẽ gật đầu, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669605/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.