Chiều hôm đó, bóng tà ngả xuống.
Ánh hoàng hôn phủ qua mái ngói nhuộm màu thời gian, trải một lớp đỏ rực như máu xuống sân viện sau học viện. Trên những hàng cây khô cuối mùa, vài cánh lá lìa cành xoay tròn trong gió, rơi nhẹ như tiếng thở dài không lời của thiên địa.
Một tiếng rên nhẹ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Tô Trạm khẽ mở đôi mắt nặng trĩu. Ánh nhìn lờ mờ, mệt mỏi, như thể vừa trèo lên từ vực chết.
Bên cạnh giường, Tiểu Yến đang gục đầu ngủ.
Cảm nhận được hơi thở yếu ớt bên tai, nàng giật mình tỉnh lại. Bàn tay run rẩy nắm lấy tay hắn:
— Tô ca! Huynh tỉnh rồi... Huynh có đau ở đâu không? Không kịp chờ câu trả lời, nàng quay đầu ra ngoài, hét lớn trong kích động:
— Đại ca! Nhị ca! Mọi người! Tô ca tỉnh rồi!
Tiếng bước chân dồn dập.
Hứa Ninh lão sư cùng mọi người nhanh chóng kéo tới.
Tử Thanh chen vào trước, ngồi thụp xuống:
— Lão tam, cảm thấy thế nào?
Tô Trạm khẽ nhíu mày, giọng thều thào:
— Bọn họ… sao rồi? Làm sao đệ về được đây...?
Mục Phong ngồi xuống, đặt tay lên vai hắn:
— Bọn họ không sao. Chỉ bị thương nhẹ. Đệ yên tâm tĩnh dưỡng trước đã.
Hồng Yến vừa bước vào, mắt đỏ hoe:
— Tam ca... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Trạm nhắm mắt lại, giọng nhỏ dần:
— Lão Cửu từng nói có điềm xấu… nhưng ta vẫn cố chấp dẫn mọi người đi.
Giữa đường bị phục kích. Đám bịt mặt... vây công.
Ta bị đánh trúng một chưởng, ngất đi.
Nhưng chiêu thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669602/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.