Thánh Linh học viện — đệ nhất học phủ toàn đại lục.
Nơi đó, thiên tài như lá rụng mùa thu.
Nhưng giữa vạn lá rụng, lại có một đám thiếu niên sáng lên như nhật nguyệt — trăm năm khó gặp.
Dẫn đầu bọn họ là Tô Trạm — một thiếu niên bò ra từ tiểu tộc hèn mọn.
Mười hai tuổi luyện thể viên mãn nhập viện.
Hai năm trúc cơ. Ba năm kết đan.
Toàn viện sững sờ, gọi hắn: Tiểu Thánh Đan.
Hắn không đơn độc.
Sau lưng hắn là một đám huynh đệ chẳng ai giống ai:
Có thiếu gia đại tông, có kẻ từng chăn trâu đầu đường.
Có tên lừa đảo bịp bợm, cũng có đứa từng cướp của, đâm người.
Nhưng đều do một tay hắn nhặt về – dạy bảo – gánh vác.
Một đám phế vật, hỗn tạp, lại như mảnh gốm vụn ghép nên kiếm khí vô song.
Dưới tay hắn, họ đạp qua thập vạn môn sinh, đạp đổ cả môn quy — ép trưởng giáo tự lui mà để hai mươi bảy người cùng vào nội môn.
Lôi Trì – cách học viện ngàn dặm về phía tây – hiện thế.
Tương truyền nơi đáy Lôi Trì, có thể ẩn giấu Kiếm Lôi Chi Chủng — thần vật mà mọi tu giả lôi hệ đều khát vọng.
Tô Trạm, mang trong mình Võ Hồn Tịch Diệt Lôi Đình, sao có thể làm ngơ? Hôm ấy, nơi một góc học viện, mười mấy thiếu niên tụ họp.
Tiếng cười, tiếng bàn bạc, lẫn ánh mắt thiêu đốt tham vọng.
Tô Trạm đưa mắt quét qua từng người, thấp giọng:
> — Theo ta, chuyến này chúng ta đi lấy Lôi Chủng.
Trong góc phòng, một giọng khàn cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-sinh-chi-do/4669600/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.