Chương trước
Chương sau
Đối với đồng nghiệp, Hạ Miểu là một Omega truyền thống điển hình, vừa xinh đẹp vừa tinh tế.

Lúc cậu đi làm luôn mặc âu phục sạch sẽ thẳng thớm, khi xử lý văn kiện và tiền mặt luôn đeo bao ngón tay cao su, trong cặp văn kiện luôn có khăn tay và một cái bút máy xa xỉ, trên gáy trắng nõn luôn cẩn thận dán băng dính che chắn pheromone.

Tai trái của Hạ Miểu lại có một cái khuyên tinh xảo, làm việc mấy năm rồi chưa ai thấy cái tương tự.

Lần đầu tiên Hạ Miểu xỏ khuyên tai là lúc cấp ba đi cùng Mục Trụ Thâm.

Mục Trụ Thâm là Alpha làm nhạc, không có hai ba cái khuyên tai thì hơi khó. Chính hắn đi xỏ còn chưa đủ, còn muốn dụ dỗ Hạ Miểu cùng đi.

Thanh niên mười bảy mười tám sao có thể giấu được tâm tư này? Không phải là vì có thể đeo khuyên tai đôi với người mình thích còn gì.

So với Giang Tuần Dật phá cách, Mục Trụ Thâm coi như bình thường, trên vành tai chỉ xỏ một cái khuyên. Nhưng Hạ Miểu không được, cậu rất sợ đau, bị Mục Trụ Thâm dụ dỗ đi cũng chỉ xỏ khuyên bên trái, bên phải chưa xỏ đã tủi thân muốn đổi ý.

Hạ Miểu là một người không tim không phổi, hối hận xỏ khuyên nên cũng không muốn tốn công giữ gìn, thậm chí ước gì lỗ khuyên kia nhanh khép lại.

Bởi vậy Lão Mục gánh vác trọng trách, luôn tặng khuyên tai cho Hạ Miểu để cậu đeo.

Hai người họ bên nhau bao nhiêu năm, Mục Trụ Thâm tặng bấy nhiêu cái.

Hiện tại lỗ xỏ khuyên của Hạ Miểu đã định hình, vĩnh viễn không thể khép lại.



Thậm chí cậu dưỡng thành thói quen, mỗi ngày trước khi đi làm phải ngồi trước gương, chọn một cái trong ngăn kéo để đeo.

Đây là khoảnh khắc Mục Trụ Thâm thích nhất mỗi sáng sớm.

Hắn thích khoanh tay tựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn cảnh này.

Cho dù đã trải qua sinh nở, Omega nhà hắn vẫn xinh đẹp như trước, cậu ngồi thẳng lưng trên ghế, cụp mắt, khẽ nâng cằm, lộ ra chút kiêu căng trời sinh không chút nào ngả ngớn, hai tay cậu cầm khuyên tai cẩn thận đưa lên tai trái.

Bông tai này là Mục Trụ Thâm tặng cậu lúc họ đón năm mới trên núi đá.

Mục Trụ Thâm nhìn cậu giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, rồi lại bởi vì tác phẩm nghệ thuật này trước giờ luôn thuộc về hắn, được hắn chăm sóc dính lấy hương vị của hắn mà trở nên càng thêm tuyệt đẹp nên vẻ mặt âm thầm ẩn chứa vẻ kiêu ngạo.

Có khi Hạ Miểu cũng sẽ phát hiện người nhìn lén sau lưng, cậu luôn ngượng ngùng, tuy rằng tối hôm qua có lẽ họ còn làm chuyện điên cuồng xấu hổ hơn, nhưng đối mặt với ánh mắt thâm trầm dục vọng của Mục Trụ Thâm, cậu vẫn xấu hổ đến độ đỏ tai.

Lúc này Hạ Miểu ngượng ngịu, giọng điệu lúc xấu hổ mềm mại hơn lúc thường, bảo Alpha ngẩn người đằng sau đừng nhìn chằm chằm mình, còn lên tiếng thúc giục hắn, nói với hắn nếu không đi sẽ muộn.

Lúc này Mục Trụ Thâm luôn vui tươi hớn hở kề sát lấy cậu, ôm cậu hôn cậu, xấu xa bắt nạt cậu, làm bộ nói Miểu Miểu keo kiệt, nhìn cũng không cho nhìn, cho ông xã nhìn vài lần thì làm sao?

Hạ Miểu quá tốt tính, bình thường hết cách với hắn, hay bị muộn giờ làm, chỉ đành để Mục Trụ Thâm đưa mình đến công ty.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.