Hạ Miểu thật ra cũng có lúc giận không thèm để ý đến người ta.
Tuy Miểu Miểu trông giống người một năm bốn mùa cũng sẽ không cáu kỉnh, nhưng thỉnh thoảng nổi giận cũng giày vò Mục Trụ Thâm một phen.
Khi đó hai người vừa mới dọn ra ngoài ở, cũng là lúc ban nhạc của Mục Trụ Thâm vừa mới có tiếng tăm.
Ban nhạc được nhận lời mời tham gia lễ hội âm nhạc lớn được tổ chức ở công viên văn hóa cải tạo từ khu công nghiệp bỏ hoang.
Lễ hội âm nhạc kết thúc, trên đường về Hạ Miểu bỗng nhiên mất hứng.
Bình thường lúc ờ ngoài cậu cũng ít nói, thỉnh thoảng lúc không có người vẫn mềm mại làm nũng với Mục Trụ Thâm. Lúc Mục Trụ Thâm đùa cậu cũng sẽ chiều cậu.
Cậu rụt cổ giả vờ không kiên nhẫn, nửa hôn nửa đẩy, thân mật hết sức với Alpha của mình.
Hạ Miểu trước mặt người ngoài luôn có vẻ không dễ gần, nhưng về đến nhà, Mục Trụ Thâm lại có thể cảm giác được Hạ Miểu dung túng hắn yêu hắn.
Hôm nay lại khác thường ngày. Hôm nay không biết sao Hạ Miểu bỗng nhiên hờn dỗi. Lúc cậu giận cũng không tỏ thái độ quá rõ, nhưng Mục Trụ Thâm ở bên cậu nhiều năm như vậy, đã hiểu rõ cảm xúc của Omega nhà mình từ lâu.
Ví dụ như, Hạ Miểu giận sẽ không nói một lời, bầu không khí xung quanh cũng giảm mấy độ.
Mục Trụ Thâm thấy cậu mất hứng sau khi kết thúc lễ hội âm nhạc, thầm đoán không biết có phải lúc vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nho-khon-nguoi/3369967/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.