Chương trước
Chương sau
Mặt trời đỏ nhô lên từ ven biển Denpasar, Mục Trụ Thâm cùng hai trợ lý cảm ơn người chèo thuyền, họ xuống nhà ga sân bay Denpasar ngay cạnh bến cảng, xuyên qua ngã tư đường từ cầu nối, thậm chí không cần đi phương tiện giao thông công cộng.

Sáng sớm gió nóng phả vào cây cầu, Mục Trụ Thâm lại một lần nữa thử gọi vào số điện thoại Hạ Miểu, lần này không có tiếng tút tút kéo dài mà có người nghe.

Người nghe điện thoại là một người phụ nữ xa lạ nói tiếng Anh.

"Chào anh, xin hỏi là bạn của anh Hạ Miểu phải không? Điện thoại của anh ấy rơi xuống dưới ghế máy bay, vừa rồi nhân viên vệ sinh tìm thấy."

Mục Trụ Thâm ngẩn người, hắn cau mày, cũng dùng tiếng Anh để trả lời, "Em ấy là Omega của tôi. Bây giờ tôi đang đến sân bay tìm em ấy, không biết bây giờ em ấy còn đang ở sân bay không? Chuyến bay em ấy đi hạ cánh từ bao giờ? Bây giờ tình huống nhập cảnh ở sân bay thế nào?"

Nhân viên đáp chi tiết: "Đã hạ cánh được bốn mươi phút. Bởi vì hôm qua bão nên các chuyến bay bị trễ hôm qua đều chuyển sang sáng nay, khu nhập cảnh khá đông, nếu thuận lợi thì có lẽ anh ấy vừa mới nhập cảnh. Chúng tôi đang định tìm anh ấy qua radio."

Giọng của Mục Trụ Thâm gấp gáp, hắn đi thẳng vào vấn đề: "Làm phiền, văn phòng của các cô ở đâu, tôi đến chờ em ấy."

"Ở quầy D, đi vào từ cổng số 8 nhanh nhất."

...

Mục Trụ Thâm cúp máy, nhanh chân đi vào sân bay từ cổng số 8, vừa mới vào đã nghe thấy radio tiếng Anh ở sảnh sân bay như tìm trẻ lạc: Xin mời hành khách Hạ Miểu đi chuyến bay mang số hiệu NK497 chú ý, điện thoại của anh đã được đem đến quầy D, xin mang vé máy bay và hộ chiếu đến quầy D nhận lại. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mục Trụ Thâm xoay người nhìn tiểu Uông và tiểu Bách đằng sau, đi đến quầy D.

Lúc này Hạ Miểu đang cầm hộ chiếu đứng ở cửa sổ nhập cảnh, cậu vừa mới cất hộ chiếu vào balo, chợt nghe thấy radio liên quan đến mình.

Cậu không chút chần chừ, bây giờ Mục Trụ Thâm sống chết ra sao chưa rõ, lát nữa cậu còn phải đến đại sứ quán hỏi tình hình cứu hộ, không có thời gian lãng phí để tìm điện thoại.

Cậu xoay người hỏi nhân viên cách đó không xa phương hướng quầy D, ngay cả quần áo mùa đông cũng không kịp vào phòng vệ sinh thay đã vội vàng đến chỗ nhận đồ bị mất.

Quầy D ở tầng bốn của khu vực máy bay đi quốc tế, bây giờ Hạ Miểu đang ở tầng một khu quốc tế, khi cậu tìm được thang máy đến tầng bốn, radio lại nhắc lại.

Nhưng lần này thì khác, lần này là một giọng nữ dùng tiếng Hoa có khẩu âm không được tự nhiên lắm: Ngài Hạ Miểu, Alpha nhà ngài Mục Trụ Thâm rất nhớ ngài, mời ngài đến quầy D gặp mặt.

Hạ Miểu ngẩn người, khựng bước chân đang vội vã lại.

Cái tên xuất hiện trong radio làm cho cậu cảm thấy hoảng hốt. Giống như cậu thật sự rất lâu, rất lâu không nghe thấy cái tên này. Cậu không kịp nghĩ kĩ đã thấy tấm biển chỉ dẫn có chữ "D" treo cao xuất hiện trong tầm mắt của cậu.



Sáng sớm nơi xứ lạ, lữ khách đến rồi đi kéo vali bước đi vội vã, ánh nắng sớm mai xuyên qua đường nhựa khô nóng, xuyên qua lớp kính sáng, hắt xuống người đàn ông cao lớn đứng trước quầy. Trong ánh sáng màu cam, gương mặt anh tuấn sắc bén của hắn như sáng lên, như thể hàng lông mày rậm và sợi tóc rũ trước trán cũng sinh động hẳn lên.

Một khắc đó, Hạ Miểu cảm thấy người trước mắt hơi xa lạ, cậu cảm thấy gần một thế kỷ mình không được gặp người trước mặt này.

Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ nhớ hắn như vậy.

Trong mắt Hạ Miểu ầng ậc nước, cậu chăm chú nhìn người trước mặt, không nỡ dời mắt, sợ tất cả hóa thành ảo ảnh.

Mà người đàn ông cao lớn trước quầy đang cúi đầu nói gì đó với nhân viên, nhưng có vẻ hắn cảm nhận được tầm mắt của Hạ Miểu, xoay đầu lại như có cảm ứng.

Trong nháy mắt đó, người đàn ông bỗng nhiên giãn hàng lông mày đang nhíu chặt ra, ý cười quen thuộc chậm rãi hiện lên trên môi.

Trong mắt Hạ Miểu tất cả như là cảnh quay chậm, cậu và hắn nhìn nhau, cậu muốn chạy vội qua ôm hắn, hôn hắn, cảm ơn hắn không vội vã bỏ mình mà đi.

Hạ Miểu nghĩ như vậy, cơ thể cậu lại hành động trước khi nghĩ, mọi thứ xung quanh bất động, cậu chỉ nghe được tiếng gió khi chạy, tiếng thở cùng tiếng tim đập thình thịch.

Cậu ngửi thấy mùi pheromone Alpha thoang thoảng trong không khí, cậu sà vào vòng tay to lớn ấm áp của hắn, cậu đặt tay lên bả vai rộng, rơi vào trong lòng Alpha.

Omega rơi vào trong lòng như quả đạn pháo nhỏ, chóp mũi đầy mùi mật ong chanh, hắn ôm Miểu Miểu ngốc nghếch làm rơi điện thoại, ôm thật chặt, để người này đặt cằm lên vai mình.

Hạ Miểu cũng dùng hết sức toàn thân ôm hắn thật chặt, thậm chí đôi chân cũng vòng qua hông Alpha.

Ở trong đại sảnh sân bay người đến người đi, hai người ôm nhau không để ý đến ánh mắt của người xung quanh, balo sau lưng tuột xuống, vạt áo hoodie xốc xếch vô tình để lộ vòng eo trắng nõn.

Tiếng thở dồn dập của Omega vang lên bên tai, Mục Trụ Thâm vỗ nhẹ lưng cậu, hắn biết nên trấn an Omega nhà mình thế nào. Hắn nghiêng đầu khẽ hôn cần cổ và tuyến thể có dấu răng đánh dấu của Omega, nhưng Hạ Miểu vẫn thở gấp không nói câu nào. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Miểu Miểu?" Mục Trụ Thâm thử hỏi.

Hạ Miểu không trả lời, nhưng vào lúc này lưng Mục Trụ Thâm thấm ướt, tiếng khóc dồn nén đứt quãng vang lên sau tai, người cậu khẽ run, giống như đang kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ.

Miểu Miểu khóc?

Sau khi Mục Trụ Thâm nhận ra bỗng nhiên hốt hoảng. Hắn vội vàng kéo cậu ra, thấy Omega xinh đẹp nhà mình đang rưng rưng với đôi mắt đỏ hoe.



Da Hạ Miểu vốn trắng lạnh, không nói đến đầu gối và khuỷu tay ửng hồng, chỉ khóc nhè thôi hốc mắt và chóp mũi cũng hồng lên, trông đáng thương vô cùng.

Mục Trụ Thâm cứ thế lẳng lặng nhìn, hắn cụp mắt xuống nặng nề đánh giá Omega đang rơi nước mắt trước mặt. Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, mắt lại không hề chớp nhìn mặt Hạ Miểu, một lúc lâu hắn bỗng nhiên quay đầu hung ác hôn đôi môi bị nước mắt thấm ướt của Omega.

Mục Trụ Thâm bá đạo quen, hắn hôn thật sự không đứng đắn, trừ mút hắn còn dùng răng nanh khẽ cắn, hắn thật sự quá nhớ nhung Hạ Miểu, lúc này không thể không cắn xé nuốt cậu vào trong bụng mới yên tâm.

Nỗi nhớ nhung khiến Mục Trụ Thâm không khống chế được, sau một hồi Omega bị bắt nạt khóc càng dữ.

Tiếng Hạ Miểu khóc làm cho Mục Trụ Thâm hoàn hồn, hắn vội buông cậu ra, dùng ngón cái lau nước mắt đang rơi cho cậu. Hắn nhẹ nhàng dỗ dành: "Bé cưng ngoan đừng khóc, đau à? Anh không cố ý, anh nhớ em quá."

Những giọt nước mắt giống như mưa rơi, Mục Trụ Thâm dỗ cách nào cũng vẫn lã chã không ngừng.

Hạ Miểu cũng biết mình khóc như vậy rất mất mặt, cậu cố gắng nín khóc, nhưng làm thế nào cũng không được, ngược lại khiến mình khóc nấc lên.

"Em... tưởng... tưởng phải... phải xuống biển... tìm anh." Giọng Hạ Miểu vốn đã mềm mại, hiện tại lại khóc, nghe càng thêm ấm ức.

Cậu nói hết cậu dường như xấu hổ, vùi đầu vào ngực Alpha, ủ rũ áp vào không muốn tách ra.

Mục Trụ Thâm hết cách, đau lòng cũng đã muộn, vội vàng ôm eo lại vỗ mông người ta, ôn tồn dỗ: "Ừ ừ ừ, lỗi của anh, do anh không tốt. Miểu Miểu ngoan, anh đi tìm em ngay, em tha thứ cho anh, được không. Hả? Miểu Miểu ngoan của anh." (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Miểu cứ thế được hắn ôm, một lúc lâu sau mới chậm rãi nín khóc. Mục Trụ Thâm đặt cằm lên đỉnh đầu Omega, thấy Miểu Miểu ngừng khóc, hắn nghiến răng mấy cái chọc cậu cười, làm bộ nín cười: "Khủng long đến ăn đậu, bé Omega thích khóc cũng bị ăn luôn."

Hạ Miểu không ngờ người này lại nghiêm túc như vậy, vốn đang rất khó chịu nhưng không khỏi bị chọc cười.

Kết quả ngẩng đầu lên thấy Mục Trụ Thâm đang nhìn mình nửa cười nửa không, cậu thấy xấu hổ, thở phì phì đẩy hắn ra.

Không ngờ bị người nào đó ôm chặt hơn, Mục Trụ Thâm giở trò lưu manh chưa xong, được đằng chân lân đằng đầu nhỏ giọng hỏi: "Em xem, mẹ Miểu Miểu nhà ta nhớ ba tha thiết như vậy, em bé Lậu Lậu cũng nhớ ba đúng không? Miểu Miểu, em nói xem buổi tối anh có cần gõ cửa hỏi một câu không?"

Đây rõ ràng là muốn làm chút chuyện vô liêm sỉ đây mà.

"Không... Không được," Hạ Miểu khó thở, đang muốn mắng hắn, lại nghe hai trợ lý theo đuôi ăn cơm chó ho nhẹ một tiếng, nói: "Em đề nghị anh và anh dâu đổi chỗ khác tán tỉnh nhau, bởi vì..."

Trợ lý tiểu Uông còn chưa dứt lời, cách đó không xa tiếng chụp ảnh và tiếng xì xào truyền vào trong tai người trong cuộc.

"Bởi vì anh bị nhận ra rồi." Trợ lý tiểu Bách bổ sung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.