Lúc Hạ Miểu ra cửa đã gần mười hai giờ, cách chuyến bay cuối cùng đến đảo Bali chỉ có nửa tiếng.
Lúc cậu ra cửa, đèn tầng dưới đã tắt, trong phòng khách tối tăm không có ánh đèn, chắc lúc này ba Hạ mẹ Hạ đã lên tầng nghỉ ngơi.
Lúc Hạ Miểu xuống nhà đi rất vội vàng, nhưng cậu từ trong phòng đi ra quá nhanh, không có thời gian đeo dép, bởi vậy chỉ có đôi chân đi tất giẫm trên sàn nhà gỗ.
Hạ Miểu tiện tay mở đèn, lấy áo khoác trên móc, lại quay người lấy bằng lái xe đã lâu không dùng, mấy giây đã thu thập xong bọc hành lý, hết sức nhanh chóng mà lại cẩn thận đi ra ngoài mà không phát ra tiếng động.
Cậu đi lặng yên không một tiếng động, rạng sáng ngã tư đường gần như không có bóng người, chỉ có xe taxi tốp năm tốp ba về muộn đi trên đường.
Hạ Miểu nhăn mày, ánh mắt cậu nặng nề chưa từng có, Omega nhìn tình hình giao thông phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trên đường phố vắng vẻ.
Trừ bản thân Hạ Miểu, không ai có thể biết lúc này cậu lo lắng cỡ nào, cậu cảm thấy sợ hãi trước những điều sắp phải đối mặt mà mình không biết. Vừa rồi nghe điện thoại bình tĩnh đã là cực hạn của cậu, lúc này không có người ngoài, dường như cảm xúc đau đớn như nước lũ phá đê, nháy mắt bao phủ cậu, đau thương và bất an khiến hai tay trên vô lăng còn khẽ run. Cậu cảm thấy khóe mắt mình ướt át, chóp mũi cũng ê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nho-khon-nguoi/3332830/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.