Khi đó Mục Trụ Thâm mới mười sáu tuổi, nhưng là Alpha nên đã cao lên một mét tám, từ nhỏ luôn là người cao nhất lớp, phát triển tốt nhất. Khi đó hắn tuổi trẻ bồng bột phấn chấn, sức cũng lớn, Hạ Miểu đối với hắn chỉ là Omega nho nhỏ, khiêng lên vai quả thực không cần tốn nhiều sức.
Lúc ấy hai người vẫn chưa ngủ chung phòng, đoàn người chỉ có mình Hạ Miểu là Omega nên cho cậu ở một mình một phòng.
Một chút xíu cồn pha rượu cũng có thể làm cho Hạ Miểu say khướt mê man.
Nhưng lúc Hạ Miểu ngủ cũng không ngoan, mơ màng biết mình bị khiêng lên, khua chân múa tay muốn xuống dưới.
Mục Trụ Thâm hết cách, đành phải cong thắt lưng, cẩn thận định thả cậu xuống giường. Ai ngờ Hạ Miểu lại ôm cổ hắn không buông. Hắn bất đắc dĩ, chống hai tay bên tai cậu, nhẹ giọng dỗ cậu buông tay.
Omega say mơ màng bị giọng nói bên tai làm cho nhíu mày, cáu kỉnh chu môi, siết chặt cánh tay muốn ôm người vào trong lòng.
Alpha không nghe rõ Omega trước mặt lẩm bẩm cái gì, hắn nghĩ chắc tên ngốc này tám chín phần là ở trong mơ mắng hắn.
Sao hắn không biết Hạ Miểu siết chặt tay chứ, chút sức nho nhỏ này của Omega, hắn hơi chút nhúc nhích liền tránh thoát.
Bây giờ Mục Trụ Thâm nhớ lại khi đó, có lẽ trước đó hắn đã bắt đầu loáng thoáng để ý đến Hạ Miểu, khi đó chắc là hắn có chút ý xấu không rõ, bằng không hắn sẽ không cố ý theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nho-khon-nguoi/2748285/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.