Đi làm thì nhớ rõ hôm nay là thứ mấy, một khi nghỉ thì sẽ quên hết, dẫn tới việc suýt chút nữa thì ngủ quên.
Kỳ Triều mấy ngày trước đi công tác ở Quảng Châu, trong phòng có chút trống vắng.
Thẩm Tư đóng cửa lại, tài xế đã ở cửa.
Sự cẩn thận của anh luôn được thể hiện ở các phương diện nào đó, ví dụ như đón đưa bằng xe chuyên dùng, ví dụ như quà sinh nhật v.v, cho dù anh không có ở đây cũng đều do trợ lý làm.
Đây cũng là nguyên nhân Lục Ý Hàm nói anh không xứng làm bạn trai.
Ngày đó rời đi người đàn ông nằm trong điện thoại bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm.
Cho đến khi đã qua ba ngày cũng không có bất cứ tin tức gì.
Thẩm Tư bật cười lắc đầu, đuôi mắt hiện lên chua xót, xe đã đến phòng nhảy.
–
“Người phụ nữ hôm nay đến bao danh, tôi thấy Tổng giám đốc Trần khách khách khí khí với cô ấy, có địa vị gì thế?”
“Con gái duy nhất của Giang Thị, có thể không khách khí ư.”
“Mẹ kiếp, tôn đại Phật như vậy tôi thật sự là không chống đỡ nổi, vẫn là chị Tư Tư đến đây đi.” Ngưng Lộ nói xong cười cười với cô.
Thẩm Tư đang uống nước, địa vị nhà họ Giang ở Kinh Thành bây giờ chỉ sau nhà họ Kỳ, rất khó không quen biết con gái bọn họ nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, Giang Mân.
“Theo sự sắp xếp đi, dù sao đều là dạy.”
Trương Dao không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với cô, đột nhiên nói nhỏ: “Chú nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nho-dem-ngay/243214/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.