Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Thẩm Trác Ngọc đi làm, lúc đóng cửa lại mới nhớ Trì Nhuế Thư có chìa khóa nhà cô, cho nên nên rất dễ dàng tìm được cô.
Cô dừng một chút, lấy điện thoại nhắn tin cho chủ nhà, cô không có ý định thuê nữa, cô thuê xa như vậy không phải vì yên tĩnh mà vì giá thuê rẻ.
Mấy năm nay cô vẫn luôn trả tiền cho Trì tiên sinh, cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, khi cô trả lại số tiền đó liền trở nên rõ ràng, ngọn núi đè nặng lên cô cũng liền biến mất.
Khi cô đến bệnh viện, mọi người chào hỏi bắt đầu công việc trong ngày, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn ra ngoài cửa, thời gian dài cũng thành quen, xem bệnh, ăn cơm, nói chuyện với đồng nghiệp, cuộc sống rất yên bình.
Đồng nghiệp hỏi: "Chị sao vậy? Luôn phát ngốc thế?"
"Trước đó bệnh viện có nói là đi đào tạo ở nước ngoài, có người đăng ký chưa?" Thẩm Trác Ngọc hỏi.
"Chuyện đó à, nói là cử đi đào tạo thêm, nhưng thực ra là gửi xuống chi nhánh bên dưới, không liên quan gì đến đào tạo, nếu chị nộp đơn hẳn là cấp trên sẽ không duyệt đâu." Đồng nghiệp nghi hoặc nhìn cô, "Sao đột nhiên hỏi chuyện này? Năm sau chọn chủ nhiệm, không phải chị có cơ hội rất lớn sao?"
“Có việc…” Thẩm Trác Ngọc cười nói, “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, còn đang do dự, không biết có muốn đi hay không.”
Cô nói như vậy, trước khi tan làm lại đi lấy đơn xin, các bác sĩ lão làng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540640/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.