Lúc Thẩm Trác Ngọc chạy tới, Trì Nhuế Thư đang ngồi trên bậc thang của cửa hàng quần áo nơi hai người mua, tựa hồ từ đầu đến cuối đều không hề di chuyển.
“Sao không tìm chỗ ngồi?” Thẩm Trác Ngọc kéo nàng đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên quần áo nàng.
"Con sợ dì không tìm được con." Trì Nhuế Thư thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn.
Thẩm Trác Ngọc lấy quần áo trong túi ra, lắc nhẹ, tấm thẻ nhỏ bên trong rơi ra, viết cái gì tìm tiểu thư, một đêm bao nhiêu tiền.
Trì Nhuế Thư nói: “Con vừa mới tắm xong, lúc ra ngoài có rất nhiều thẻ nhỏ như thế này ở trong túi.”
Thẩm Trác Ngọc xé tấm thẻ, ném vào thùng rác, nhẹ giọng trấn an: “Nhìn xem, không sao rồi, chỉ là một đống thẻ lộn xộn mà thôi.”
Con gái đi ra ngoài một mình thật sự rất đáng sợ, đổi lại là Thẩm Trác Ngọc, cô cũng sẽ sợ hãi, cô bảo Trì Nhuế Thư mặc áo khoác bông vào rồi nói: “Đừng sợ, không sao đâu, không có đồ gì ở khách sạn phải không?"
Trì Nhuế Thư lắc đầu, không nói.
“Không sao rồi.” Thẩm Trác Ngọc lặp lại mấy lần, thấy sắc mặt nàng đã khá hơn nhiều, cô đi ở phía trước, kéo nàng theo.
Thẩm Trác Ngọc lấy điện thoại tìm khách sạn, xoay người lại nhìn, Trì Nhuế Thư vẫn luôn cúi đầu, có chút sợ hãi.
Cô lại thoát phần mềm rồi nói: “Nếu không con không ở nhà dì một đêm đi, ngày mai dì sẽ tìm khách sạn cho con, thế nào? Nếu con không muốn thì xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540632/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.