Mười hai giờ trưa, các khoa trong bệnh viện lần lượt tan ca, tới tới lui lui đều là người, nơi này là trạm trung chuyển của cuộc đời, có tân sinh, có kết thúc, còn có đủ loại hoàn cảnh.
Thẩm Trác Ngọc đút một tay vào túi, nắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cô gái vừa được đưa vào thế nào rồi?"
Y tá trẻ bước ra thở dài: "Không qua khỏi."
Thẩm Trác Ngọc cau mày, hô hấp trở nên ngắn ngủi, cô há miệng, cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại.
Y tá trẻ cũng cảm thấy đáng tiếc, không nhận thấy cô có gì khác lạ, chờ người nhà bệnh nhân đến, nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện mắt Thẩm Trác Ngọc đã đỏ hoe.
Nàng vội vàng hỏi: "Bác sĩ Thẩm, chị bị sao vậy?"
"Không, không sao.." Bác sĩ Thẩm nghiêng đầu.
Những người đã quen nhìn thấy sinh tử khó có thể nói những lời an ủi, y tá trẻ lắp bắp nói: "Chị quen biết cô bé đó sao? Aiz... thật đáng thương, cha mẹ thật vô trách nhiệm, say rượu lái xe còn không thắt dây an toàn, mới tám tuổi thôi…”
Thẩm Trác Ngọc lấy lại bình tĩnh: "Tám...tám tuổi?"
"Đúng vậy."
Y tá trẻ đáng tiếc thở dài.
Thẩm Trác Ngọc toát mồ hôi lạnh, thở ra một hơi, đợi cô bé được đẩy ra ngoài, cô đi tới nhìn qua, an ủi người nhà bệnh nhân.
Lái xe trong tình trạng say rượu, người cha không chú ý vượt đèn đỏ, bị xe tải lớn tông phải, bé gái không thắt dây an toàn.
Vết thương của người cha không nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540631/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.