Cùng ngày, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đã ấn định Cố Tinh Thần làm thiết kế sư, hai người cũng thử vài bộ váy cưới để quyết định phong cách cho Cố Tinh Thần.
Văn Cẩn Ngôn đứng ở phía sau Lục Kiều Vi, buộc dây lưng cho nàng, ngón tay phất qua tấm lưng trần của nàng, mang theo nhiệt độ nóng rực.
“Đừng nhìn trộm.” Văn Cẩn Ngôn nói.
Lục Kiều Vi nhắm chặt mắt lại, rất ngoan ngoãn, đợi cô thắt nơ sau lưng, chỉ cảm thấy sau lưng bị hôn một cái, là một nụ hôn ôn nhu triền miên, giống như hóa thành một con bướm nhẹ nhàng dang rộng đôi cánh.
"Xong rồi."
Lục Kiều Vi mở mắt ra, nhìn thấy người trong gương mặc váy cưới trắng tinh, hai má ửng hồng thẹn thùng, dáng người lay động, xinh đẹp đến mức gần như không nhận ra người này là mình.
Ai nha, đẹp quá, nàng đều hận không thể hôn chính mình một cái!
Sau đó có người tới đỡ nàng, Văn Cẩn Ngôn cúi xuống hôn lên môi nàng: "Oa, thật xinh đẹp, em quá xinh đẹp."
Lục Kiều Vi gật đầu, nói trắng ra như vậy, xấu hổ muốn chết.
Hóa ra một cô gái khi mặc váy cưới sẽ trông như thế này, thật xấu hổ, muốn cười nhưng lại phải khắc chế biểu cảm vì sợ vô tình phá hỏng cảnh đẹp này, nàng hạnh phúc muốn ngất đi rồi.
Nhịn không được ngốc ngốc mà nghĩ: “Nếu là ở hiện trường hôn lễ, em có ngất xỉu hay không đây?”
Khó trách người ta nói người đang yêu đều có chỉ số IQ âm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540610/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.