Lục kiều Vi hỏi Túc Vĩnh Ỷ lần nữa, nhưng Túc Vĩnh Ỷ không chịu nói gì, cô đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Tourmaline dưa hấu vẫn còn ở trên bàn.
Trước đó Lục Kiều Vi rất ấn tượng với tourmaline này, hiện tại nhìn kỹ thì thấy nó không đẹp như vậy, bề mặt đã chuyển sang màu đen, nếu không được đánh bóng thì sẽ không thể hiện được bộ dáng đẹp nhất.
Đôi khi, đá thô trông đẹp hơn đá được đánh bóng, Lục Kiều Vi cũng thích thử thách kiểu thiết kế khó này, nàng thường xuyên khuyên khách hàng đánh bóng đá quý để chúng tỏa sáng thay vì chết dần.
Lục Kiều Vi là một người rất thực tế.
Tình cảm của mỗi người dành cho ai có thể không thay đổi, chỉ xem có gặp nhau hay không, đau hay không đau. Một hai năm, ba năm năm, thời gian trôi qua, khi nhìn lại, cảm giác đó cũng nhạt dần, liền sẽ thích người mới.
Nhưng nàng đếm trên đầu ngón tay, phát hiện Túc Vĩnh Ỷ và Cố Tinh Thần yêu đương ở cao trung, là mười lăm mười sáu tuổi, hiện tại bọn họ đã gần ba mươi tuổi.
Mười lăm năm a.
Mười lăm năm……
Thật sự sẽ có người thích một người mười lăm năm sao?
Văn Cẩn Ngôn thích nàng như vậy, mấy năm nay đã trải qua thế nào?
Lời nói của Túc Vĩnh Ỷ làm trong lòng nàng gợn sóng, bọt sóng ập vào bờ, nàng không thể bình tĩnh lại, uống mấy tách trà lạnh.
Buổi tối muộn, Khúc Thanh Trúc tới đưa văn kiện, hỏi: "Sao sắc mặt của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540603/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.