Lục Kiều Vi gửi tin nhắn xong liền hối hận. 
Trời ạ, thế mà nàng lại nói ra những lời như vậy, cũng quá mất mặt đi, trông giống như không có IQ vậy, đúng là nhược trí! 
Nàng tự mắng mình đến máu chó đầy đầu, muốn thu hồi lại phát hiện tin nhắn không thể thu hồi lại được, lúc đó máy bay chuẩn bị cất cánh. 
Tắt điện thoại, nàng ngủ bù, nhìn máy bay bay qua tầng mây. 
Trong lòng chậm rãi hiện lên một chút luyến tiếc, đáng tiếc là máy bay không phải là tàu hỏa hay xe buýt, không thể quay đầu nhìn lại, vừa cất cánh liền không thể nhìn thấy. 
Bay suốt một tiếng rưỡi rồi hạ cánh, Lục Kiều Vi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn, nói: [Tôi đến nơi rồi, cô coi như không thấy tin nhắn vừa rồi đi] 
Vừa gửi xong, nàng nhìn thấy ảnh đại diện của Văn Cẩn Ngôn từ cảnh đêm đổi thành một con gà, một con gà lớn ôm một con gà nhỏ. 
Lục Kiều Vi: [Ảnh đại diện của chị làm sao vậy?] 
Văn Cẩn Ngôn: [Đẹp không? Tôi tìm trên Baidu] 
Lục Kiều Vi: [Chị ngốc à? Đó là gà mẹ dắt gà con đi bắt giun ăn!!!] 
Văn Cẩn Ngôn: [Vậy sao??? Để tôi thay] 
Lục Kiều Vi đợi ảnh làm mới, ngón tay chạm vào ảnh đại diện của cô hai lần, sau đó liền biến thành vỗ, vỗ mấy lần liên tiếp. 
Văn Cẩn Ngôn: [Đừng gõ đừng gõ nữa, để tôi tìm] 
Quá ngốc, aiz. 
Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, cũng không phải một mình nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540568/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.