Lục Kiều Vi không thể ngủ ngon trong nhiều đêm liên tiếp. 
Kể từ khi bị mẹ nàng nghe điện thoại, trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an, cảm thấy ngày đó không lừa được mẹ nàng. Ví dụ như khi nàng còn nhỏ, lúc nàng phạm lỗi, mẹ nàng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, chờ nàng đi học về, mẹ nàng sẽ đóng cửa lại, xử lý nàng thật nghiêm khắc. 
Lục Kiều Vi hít hít mũi, “Bây giờ mình cũng không sợ lắm.” 
“Thật không?” Khúc Thanh Trúc cười, “Mình không tin.” 
"Đừng coi thường người khác, Thanh Trúc, mình không có ưu điểm nào khác nhưng mình đủ mãnh nha." Lục Kiều Vi hừ hai tiếng, hít hít mũi, giọng nói của nàng nghe ra tự tin hơn rất nhiều. 
“Đúng vậy đúng vậy, trước đó mình cũng đã thua cậu.” Khúc Thanh Trúc theo lời của nàng, nói: “Cậu chính là Lục Đại Mãnh đỉnh thiên lập địa.” 
Vốn dĩ tâm tình của Lục Kiều Vi rất chán nản, nhưng khi nghe được lời khen của Khúc Thanh Trúc liền có chút vui mừng, ừ một tiếng vui vẻ nói: "Cảm ơn cậu Thanh Trúc, giờ mình cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." 
“Đừng sợ, đến lúc đó mình sẽ đến nhà tìm cậu.” Khúc Thanh Trúc nói: “Ba mẹ cậu thấy có người người ngoài nên sẽ không đánh cậu đâu.” 
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, "Cậu thế nào rồi? Sao còn chưa ngủ?" 
Nàng không ngủ được liền gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc, phát hiện Khúc Thanh Trúc cũng chưa ngủ, hai người gọi điện thoại, Lục Kiều Vi lo lắng hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540567/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.