Nếu chỉ đến nhà nàng ngủ thì một tháng nghe có vẻ hơi lâu. 
Lục Kiều Vi vẫn còn do dự. 
Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: “Là tôi suy nghĩ không đủ chu toàn, thực ra tôi có thể ở khách sạn, không cần phiền toái em.” 
"Cô nói gì vậy? Ở khách sạn có gì tốt? Lãng phí tiền bạc." Lục Kiều Vi có chút do dự, nhưng nàng nhìn căn nhà, rồi nhìn Văn Cẩn Ngôn, hỏi: "Cô còn bất động sản khác không?" 
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: “Tôi cho em thuê rồi.” 
Lục Kiều Vi nghi hoặc hỏi: "Cô không phải là người cho thuê nhà sao? Chỉ có nhà mà tôi đang thuê thôi sao?" 
“Tôi không biết những người thuê nhà khác, còn có một ít là nam giới thuê nên qua đó ở cũng không tiện”. 
Nghe cũng rất có lý, trời lạnh lại có tuyết, gió lạnh thổi qua bên tai lạnh cóng, trên người Văn Cẩn Ngôn có rất nhiều bông tuyết. 
Hẳn là... Lục Kiều Vi ngứa họng, khụ một tiếng, hắt hơi hai cái, Văn Cẩn Ngôn nghiêng người, cau mày hỏi: "Em sao vậy? Bị cảm sao?" 
Cô đặt tay lên trán nàng, Lục Kiều Vi đứng trong gió lạnh một lúc, sờ vào cũng không nóng lắm, sắc mặt Văn Cẩn Ngôn thay đổi sau khi chạm vào nàng lần thứ hai, nói: “Em đang bị sốt, có tới bệnh viện khám chưa?" 
"Khám rồi, không có vấn đề gì lớn." 
"Vào nhà nói chuyện đi." Văn Cẩn Ngôn nắm cổ tay nàng, dẫn nàng vào nhà, Lục Kiều Vi còn có chút bối rối, hỏi: "Nhà cô có thể sẽ sập hay không? Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540557/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.