Đọc thư tình thật sự làm người mặt đỏ tim đập. 
Mặt sau của tấm thiệp có dòng chữ: [Càng ngày tôi càng thích em] 
Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, mặt nóng bừng, khói bốc lên, nàng đi rót cốc nước lạnh uống, lạnh đến hàm răng thiếu chút nữa rụng hết. 
Vốn định lặng lẽ đặt trở lại, chỉ nhét dưới gối, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên đi tới hỏi: “Em đang xem gì vậy?” 
Lục Kiều Vi chột dạ, ngồi xuống mép giường, ấp úng nói: “Không xem gì cả, chỉ sửa sang ga trải giường chút thôi.” 
“Thật sao?” Văn Cẩn Ngôn nheo mắt nhìn xuống, vừa lúc rơi vào tay nàng, Lục Kiều Vi cũng không giấu tấm thiệp đi. 
"Sao em lại như vậy a?" Cô có chút oán giận nhìn Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi cũng cảm thấy nhìn trộm cái này không tốt chút nào, liền mạnh miệng biện hộ: "Không phải cô đưa cho tôi sao? Tôi chỉ là tình cờ nhìn thấy mà thôi, không có xem trộm.” 
Quá xấu hổ, nàng cố ý cao giọng nói: "Dù sao cũng phải đọc, đến lúc cũng sẽ đọc, cô viết rồi còn ngượng ngùng cái gì?" 
“Tôi vốn định lén đưa cho em.” Văn Cẩn Ngôn thở dài, cầm lấy tấm thiệp trong tay nàng, nói: “Hơn nữa, tôi còn chưa viết xong.” 
Lục Kiều Vi ò một tiếng, ngón tay nóng bừng, lại chờ mong xem cô sẽ viết gì tiếp theo. Nhìn thấy bộ dáng ảo não của Văn Cẩn Ngôn, nàng không nhịn được hỏi: “Vậy cô có viết tiếp không?” 
Văn Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Viết tiếp có ý nghĩa nữa sao?” 
"Có! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540556/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.