Lục Kiều Vi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm giác như mình đã biến thành sắt vụn, nàng khó khăn đứng dậy, tạm dừng đoạn video vẫn đang kêu la, sau đó mặt đỏ bừng nhấc ghế lên.
Làm xong, ngón tay của nàng run rẩy dữ dội, bầu không khí kiều diễm lưu luyến ban đầu được thay thế bằng xấu hổ mãnh liệt.
"Tiếng gì vậy? Vi Vi, cô đang xem gì vậy?" Trang Như Nhuế vươn cổ nhìn vào trong, "Là phim truyền hình lần trước cô kể với tôi sao?"
Hiển nhiên là không nghe ra đó là cái gì, trong lòng Lục Kiều Vi cảm thấy có chút may mắn, bàn làm việc và cửa là một đường thẳng, không đi tới sẽ rất khó nhìn thấy.
Nàng tự nhủ không sao, chỉ cần nói dối liền qua, không chờ nàng nói ra, một đồng nghiệp khác đã nói thêm: "Quy mô có vẻ hơi lớn, loại phim này có thể vượt qua kiểm duyệt ở trong nước sao?"
"Nhìn giống như hai nữ nhân, tôi chỉ nhìn thấy được một chút thôi."
"Chỉ là cảm giác rất tàn nhẫn, nữ chính kêu lớn như vậy, thật thê thảm."
Lục Kiều Vi khóc, đây là muốn nàng chết sao.
Nàng thật sự muốn tự tát mình một cái, tại sao phải trực tiếp nghe âm thanh, tai nghe bị hỏng chỉ xem thôi không được sao!
Giữa tiếng trò chuyện, còn có người đề nghị cùng xem.
Lục Kiều Vi không nói nên lời, cũng không có tư cách phản bác, nàng hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn, không biết Văn Cẩn Ngôn đang nghĩ gì, khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540536/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.