Hai người không nháo ở công ty mà đi đến tiệm bánh ngọt ở tầng dưới của công ty.
Lạc Nhất Ngôn đẩy thực đơn cho Lục Kiều Vi, nói: "Em xem em muốn ăn gì, anh nhớ lần đầu tiên em tới công ty đặc biệt thích món này."
"Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, tôi không thích ăn uống." Lục Kiều Vi cúi đầu chơi điện thoại, do dự có nên gửi định vị cho Văn Cẩn Ngôn hay không, để tiểu tam tới trải nghiệm xem Tu La Tràng là thế nào, thuận tiện cảm thụ đôi mắt của chính mình mù đến mức nào.
Nàng cắn môi gửi tin nhắn: [Muốn ăn cơm cùng nhau không?]
Đối phương lập tức trả lời: [Muốn]
Lục Kiều Vi sửng sốt một chút, vừa định gửi vị trí của mình, liền bị một miếng Tuyết Mị Nương đưa vào miệng, sau đó ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt thâm tình của Lạc Nhất Ngôn, sợ đến mức hất ra, "Anh đang làm gì vậy? Đừng giả vờ nữa, ở đây không có ai ở công ty thưởng thức kỹ năng diễn xuất của anh đâu, chúng ta mau giải quyết mọi chuyện đi, về sau hảo tụ hảo tán."
Nàng nói rất to, xung quanh có rất nhiều thực khách đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Lạc Nhất Ngôn thở dài, "Anh thật sự không có ngoại tình, anh vẫn luôn chỉ có em, chỉ có một mình em thôi."
Ba phần chân tình, bảy phần ủy khuất.
Lục Kiều Vi thu liễm tức giận, "Anh thực sự cho rằng tôi chỉ nói ngoài miệng sao? Tôi không có bằng chứng sao? Tôi không ngại nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540523/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.