Lục Kiều Vi từ dưới lầu ngước nhìn cô.
Sau đó nàng cười một tiếng, gằn từng chữ: "Văn tổng, ngài tưởng bở."
Văn Cẩn Ngôn chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu ý nàng.
Lục Kiều Vi khoanh tay nói: "Cô thật sự cho rằng tôi không nhìn ra kịch bản của cô sao?"
Văn Cẩn Ngôn đứng không nhúc nhích.
Lục Kiều Vi chỉ vào đoạn phim đang dừng lại: "Vừa lúc dừng ở thời điểm này, cô cho rằng tôi không nhìn ra sao? Động phòng đấy!"
Màn hình lớn vẫn đang ở cao trào, Hạ Nghênh Xuân sẽ sớm hạ gục Chung Vô Diệm, lấy được thân thể của Chung Vô Diệm, chưa kể Hạ Nghênh Xuân đã khao khát lâu như vậy, nàng ấy khó có thể nhịn được nữa.
Văn Cẩn Ngôn đáp xuống tay vịn cầu thang, dùng đầu ngón tay xoa xoa hoa văn.
"Không phải cô muốn chờ đến khi tôi nhịn không được nữa liền trở về tìm phim xem sao? Sau đó pháp vụ đến, vừa lúc tôi không có ở đây, sau đó cô càng có lý do không cho tôi hợp đồng, đúng không?"
"Cô cũng quá xấu xa rồi." Lục Kiều Vi xem như đã hiểu rõ kịch bản của cô, không đi tắm để chà đạp nàng dọa nàng chạy đi thì cũng là cho nàng xem hồ ly tinh, xem hồ ly tinh xong còn cố ý để nàng tuỳ tiện ngồi, giả vờ rộng lượng làm nàng xấu hổ không dám ở lại lâu hơn.
A.
Văn Cẩn Ngôn đột nhiên cười lớn, hơi nhíu mày, nói: "Thiết kế Lục, em thật cảnh giác."
Lục Kiều Vi ha ha hai tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-nhan-da-quy-cung-tieu-thu-kim-cuong/3540522/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.