Lại là một buổi sáng nắng đẹp. Mỹ Ly nằm ngửa trêngối, nuối tiếc ngắm bóng cây loang lổ in trên màn cửa sổ. Buổi sáng mùa xuân,đến cả bầu không khí cũng phảng phất hương thơm hy vọng. Hy vọng, đối với nàngmà nói, là vô cùng quý giá.
Mọi nỗ lực của nàng chỉ là muốn cho Doãn Khác cũng cảmnhận được hy vọng trong cuộc đời, trong lòng có hy vọng thì mới có hạnh phúc.
Nguyệt Mi ôm chồng y phục sắp mặc tiến vào, Mỹ Ly mỉmcười nhìn qua, “Lấy chiếc áo bào màu xanh ngọc mới may ra đây, hôm nay ta chợtmuốn ăn diện đẹp đẽ một phen.”
Mỹ Ly vui vẻ khiến Nguyệt Mi cũng phấn khởi hẳn lên,môi mắt càng thêm sinh động, “Cách cách, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
Ngày đặc biệt à? Mỹ Ly vén lại mấy sợi tóc lòa xòa,chắc là vậy rồi.
Trước giờ nàng chỉ cần ăn mặc nhã nhặn là đủ, nàngkhông mấy kén chọn, trừ dịp lễ tết hay có chuyện gì quan trọng. Nhưng hôm nay,nàng khác hẳn ngày thường, được biệt cảm thấy hứng thú với quần áo trang sức,miệt mài phối mãi áo váy này với trang sức kia. Đám a hoàn cũng hết sức phấnkhởi, nói cười bận rộn, cả phòng rộn rã tiếng cười giỡn. Ngay như Doãn Khác lẽra phải đi học ở thư phòng, nhưng lây cơn hứng chí bất bình thình lình củangạch nương, cũng cười hì hì chạy sang phòng Mỹ Ly, ngồn bên bàn bát tiên chốngcằm nhìn mẹ trang điểm, Mỹ Ly cũng không giục con về đi học.
“Ngạch nương đẹp quá!” Doãn Khác ngắm hình phản chiếucủa mẹ trong gương, nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/2988028/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.