Chương trước
Chương sau
Thật nhẹ nhàng, bao nhiêu bối rối trĩu nặng tronglòng, nay nói được ra hết thật nhẹ nhàng quá!

Tĩnh Hiên ẵm nàng rời khỏi hoàng thành, bước chânloạng choạng. Có lẽ là tại thần thái y quá sức khác thường, đám nô tài gặp họtrên đường đều lộ vẻ kinh ngạc, né qua một bên nhường đường.

Thân thể chơi vơi, Mỹ Ly hít sâu không khí se lạnh củatháng Giêng, nghe tiếng tim đập nhanh hơn hẳn bình thường, không biết đây làkhoảnh khắc hồ đồ nhất, hay tỉnh táo nhất đời y.

“Tĩnh Hiên.” Lần đầu tiên trong cả cuộc đời, nàng gọithẳng tên y.

Tĩnh Hiên rùng mình, chân cũng vấp một cái.

“Nhiều năm nay, ngài nợ tôi, nợ Doãn Khác.” Nàng mềmmại dựa vào lòng y, cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra được câu này.

“Mỹ Ly…” Lúc y lên tiếng gọi nàng, trong lòng trànngập bi thương.

“Trước giờ tôi cứ sợ nói ra, ngài sẽ nghĩ là tôi xảotrá, vì Doãn Khác mà lừa dối ngài. Bây giờ, tôi đã đến đường cùng rồi, TĩnhHiên, tôi chỉ muốn ngang bướng thêm một lần.”

“Mỹ Ly!” Y run giọng cắt ngang, lời nàng nói khiến ythảng thốt và tê tái. Y không sao chịu đựng được nữa.

“Tĩnh Hiên, nếu ngài cảm thấy thiếu nợ tôi, vậy thìhãy đáp ứng nguyện vọng của tôi đi!” Nàng mỉm cười nhìn y, ngọt ngào, bướngbỉnh, y dừng bước, đây là vẻ mặt riêng có của Mỹ Ly thiếu nữ, y cứ tưởng đờinày sẽ không thể nào thấy lại được nữa.

“Nàng nói đi.” Y đăm đăm nhìn nàng, chợt hy vọng thờigian đừng trôi, thế giới tan rã, như vậy thì y có thể lưu giữ được nàng.

“Tôi muốn làm bình thê, muốn Doãn Khác làm thế tử củangài!”

Đằng sau nụ cười là nỗi tuyệt vọng mà cả nàng và y đềuthấu hiểu. Giọng điệu này, tâm trạng này của nàng, đều vô cùng quen thuộc.Giống như rất lâu về trước, nàng ôm chặt lấy thắt lưng y, biết rõ y chán ghétđến mức không muốn quay người lại nhìn, nhưng nàng vẫn không muốn buông tay,vẫn áp sát vào lưng y đòi y hứa hẹn, “Tĩnh Hiên ca ca thích Mỹ Ly đi mà? Cả đờichỉ thương mỗi mình Mỹ Ly được không?”

Những nguyện vọng nàng đòi y hứa hẹn, chẳng có gì ythực hiện được.

“Tĩnh Hiên, đời này kiếp này, ngài có thể thực hiệnnguyện vọng của tôi một lần không? Nguyện vọng của tôi?” Nàng nhìn y, nhãn thầntập trung vào điểm tối ở tận đáy mắt đen láy.

Lời van cầu của nàng nghiền nát tim y thành mạt vụn. Ymuốn đáp ứng, muốn đồng ý ngay không do dự. Không phải bởi vì y là người đànông duy nhất của nàng, không phải vì Doãn Khác quả thật là con ruột của y.Những điều đó đã phai nhòa cùng năm thàng, chẳng còn quan trọng như xưa nữa.Chỉ là, thời khắc này, y mới ý thức được mình chưa hề hoàn thành bất cứ nguyệnvọng nào của nàng, dù chỉ một lần.

Y không thể cho nàng một đáp án chắc chắn, những lờihoàng thượng vừa nói với y… Mỹ Ly đưa ra yêu cầu không hợp lúc chút nào, nhưngmà, y không sao cự tuyệt được.

Sự do dự của y khiến nàng nhắm mắt lại.

Thật ra, mỗi lần bày tỏ nguyện vọng của mình với y,trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết: Không thể nào trở thành hiện thực! Mỗi lầnbuộc y hứa hẹn, là tuyệt vọng lại tiếp tục chất chồng.

Y ẵm nàng trong tay đi thẳng ra xe ngựa, đứng giữa gióđêm giá rét ngắm nàng hồi lâu, trầm giọng ra lệnh cho thị vệ a hoàn cẩn thận hộtống nàng hồi phủ. Trước khi đi, y đột nhiên nhảy lên xe, ôm nàng vào lòng.

“Mỹ Ly, bất kể thế nào, taphải thử xem, ta phải cố gắng vì nàng một lần!”

Tim nàng chợt thắt lại, nhức nhối.

Như không muốn đối mặt với câu trả lời của nàng, TĩnhHiên nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa, biến mất nơi lối đi vào cung đình u ám.

Mỹ Ly vén màn, nhìn theo hướng y khuất bóng. Y nói, ytình nguyện cố gắng vì nàng.

Nằm trong chăn ấm, Mỹ Ly nhìn ngọn lửa nhảy nhót nơichiếc đèn đồng đặt ở chân giường.

Y đi lâu quá…

Nguyệt Mặc, NguyệtMi và các a hoàn, tuy không biết trong cung xảy ra chuyện gì, nhưng đều nhậnthấy sắc mặt Mỹ Ly khác hẳn ngày thường, nên không dám tự tiện trở về nghỉngơi. Mỹ Ly trước giờ đối xử với họ rất tử tế, nhưng nay ngoảnh mặt làm ngơ,không buồn bảo họ lui, nàng đang đợi kết quả, tim nàng, mắt nàng chỉ có chỗ choviệc này mà thôi.

Đợi y, đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa từng đợi y nônnao đến thế.

Doãn Khác về đến nhà, vào phòng làm nũng hồi lâu, saukhi chắc chắn ngạch nương đã ổn thỏa cả rồi mới an tâm theo nhũ mẫu về phòng.

Ma ma vào cung cùng nàng lúc ban ngày, bây giờ ngơngác kể cho Nguyệt Mặc về cơn giận đột ngột của Tố Doanh phúc tấn. Trên đườngvề nhà, phúc tấn nổi giận đùng đùng, từ ngày vào vương phủ tới giờ, đây là lầnđầu tiên kẻ hầu người hạ nhìn thấy vẻ tức giận mất kiểm soát của phúc tấn. Thậmchí nàng ta còn giáng một bạt tai thật nặng vào tên thái giám nhỏ lỗ mãng trượttay khi đỡ nàng lên kiệu.

Nguyệt Mặc rầu rĩ trở về phòng, nhìn thật lâu vào ánhmắt hoảng hốt của Mỹ Ly, xem ra đêm nay không chỉ bên nhà bọn họ mất ngủ.

A hoàn bé được phái đi dò tin chạy về báo lại rằng,ngạch nương của Tố Doanh đang đêm chuyển sang nghỉ tại vương phủ.

Mãi trưa hôm sau, Tĩnh Hiên mới bước vào phòng Mỹ Ly,mặt tái xanh tái xám. Mỹ Ly thì đã thức trắng suốt đêm, sắc mặt uể oải táinhợt, đôi mắt đen láy cũng phủ một tấm màn âm u mệt mỏi.

Y ôm nàng vào lòng, hơi lạnh từ triều phục thấm vàonàng qua lớp áo lót mỏng manh. Sắc mặt y rất khó coi, nàng ngoan ngoãn dựa vàolòng y, thật ra lúc y đi thì nàng đã biết trước kết quả rồi. Khánh thân vươngcó quan trọng cách mấy cũng không so sánh được với trời! Y còn là bề tôi. Uythế đế vương… nàng hiểu sâu sắc hơn y nhiều.

“Mỹ Ly, cố đợi một thời gian!” Y siết chặt vòng tay,“Tin ta đi, có một ngày ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng.”

Nàng mỉm cười lặng lẽ, sẽ có một ngày? Nhưng nàng cũngthấy thỏa mãn rồi, chí ít y không bỏ rơi nàng, không còn cười nhạt khinh bỉnguyện vọng của nàng nữa.

Hoàng thượng giáng chỉ, vừa đột ngột vừa gấp rút, nhưthể đuổi theo Tĩnh Hiên đến vương phủ. Hoàng thượng phái y xuống Giang Nam làmviệc, lập tức lên đường.

Mỹ Ly tỉ mỉ giúp y chuẩn bị hành trang, nàng đoán chắclà y đã chọc giận hoàng thượng, quá đáng đến mức hoàng thượng muốn đuổi y đi,không muốn nhìn thấy y trong thời gian tới.

Lúc tiễn biệt, mặt Tố Doanh cũng xanh lét như mặtnàng. Về cái đêm mà chẳng ai vào mộng được ấy, dẫu không nhắc tới nhưng họ đềubiết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tố Doanh vẫn theo lệ chuẩn bị chu đáo cho Tĩnh Hiên,hệt như bao nhiêu năm nay. Chỉ có điều, nàng không còn mỉm cười với y nữa, ycũng nhận ra vẻ lạnh lùng và thất vọng chưa từng thấy đang xuất hiện trên gươngmặt nàng. Y có thể nói gì với một Tố Doanh trong tình trạng thế này đây? Xưanay y vẫn luôn áy náy trước những nỗ lực của nàng, trước thái độ tận tâm khôngoán không hối bao nhiêu năm qua. Y bất lực nhận ra, nếu quả thật không có MỹLy, thì được người vợ như Tố Doanh cũng đủ để đời một người đàn ông không phảihối tiếc. Nhưng mà… cuối cùng y cũng phụ bạc nàng!

Tĩnh Hiên ra đi quá gấp rút, ra đi như tháo chạy, ykhông thực hiện được nguyện vọng của Mỹ Ly, lại làm tổn thương Tố Doanh hoàntoàn.

Tiễn vương gia xong, cổng vương phủ chầm chậm đónglại. Tố Doanh không bỏ đi ngay, mà lạnh lùng nhìn sang Mỹ Ly bấy giờ cũng đangquay về phía mình.

“Mỹ Ly tỷ tỷ.” Nàng cười nhạt, bỗng dùng lại cách xưnghô từ khi chưa lập gia đình, “Ham muốn của tỷ càng lúc càng nhiều, ta không thểnhượng bộ được nữa.” Để bảo vệ địa vị chính phi và thân phận thế tử của DoãnGiác, nàng đã bỏ qua, đã nhẫn nhịn rất nhiều, vẫn chưa đủ sao? Giờ đây Mỹ Lycòn muốn tước đoạt chỗ dựa duy nhất của nàng. Không! Không thể được!

Mỹ Ly không đáp lại, Tố Doanh có gì sai chứ? Nàng tacũng gắng sức bảo vệ con mình, như nàng vậy thôi.

Mỹ Ly không mặc lễ phục, nói muốn vào cung nhưng lạikhông dẫn theo Doãn Khác, làm bọn Nguyệt Mặc hết sức ngạc nhiên. Thấy sắc mặtlo lắng của họ, Mỹ Ly bèn mỉm cười an ủi, “Ta sẽ về sớm.” Mấy ngày nay, tuykhông biết nội tình, nhưng ai cũng thấp thỏm lo lắng.

Đến gặp hoàng thượng… là chuyện xảy ra đã bao lâu rồi?Từ khi rời khỏi An Ninh điện, nàng không còn dũng khí diện kiến hoàng thượngnữa, mà ngay cái gọi là dũng khí đó chẳng qua cũng chỉ là liều mình khi đếnbước đường cùng thôi. Nhưng giờ đây, nàng có thể đến thẳng Dưỡng Tâm điện cầukiến hoàng thượng mà không e sợ chút nào.

Kiệu Mỹ Ly còn chưa rời phủ, Tố Doanh đã nhận được tinbáo từ ma ma.

“Phúc tấn, muốn cản ả ta lại không?” Tề ma ma phẩy taycho người báo tin lui xuống rồi nhìn sang Tố Doanh và Ngọc phúc tấn, ngạchnương của nàng ta, hiện vẫn đang ở chơi vương phủ chưa về nhà. Ngọc phúc tấn cảđêm không ngủ, sắc mặt mệt mỏi, hàng mày cau cau, bà ta đưa tay day day huyệtthái dương, dáng điệu hết sức phiền não.

“Để ả đi!” Khuôn mặt kiều diễm của Tố Doanh chợt lộ vẻhung dữ, làm Tề ma ma cũng giật mình.

“Ừ.” Ngọc phúc tấn tán thành quyết định của con gái,“Đừng hành động hấp tấp vội! Mỹ Ly cách cách thân cô thế cô, chẳng khuấy độngđược chuyện gì to tát đâu, kể cả vương gia còn phải bất lực mà.”

Câu nói tựa mũi kim đâm vào lòng Tố Doanh. Hiểu con aibằng mẹ, Ngọc phúc tấn nhìn nàng ta một hồi rồi liếc mắt ra hiệu cho Tề ma ma.Ma ma hiểu ý, liền đi kiểm tra lại gian phòng vốn không có người hầu lai vãng,thậm chí còn mở cửa nhìn thông ra hành lang.

Bấy giờ Ngọc phúc tấn mới vừa uống trà, vừa chậm rãinói: “Mối rắc rối này… e rằng không dung túng được nữa. Bấy lâu con đã nuôi ongtay áo rồi.”

Tố Doanh nhìn xuống, đôi mắt đẹp ngập đầy băng giá:“Con cứ nghĩ thời gian có thể giúp mình.”

Tề ma ma vốn hiểu rõ tình hình trong phủ, bèn lo ngạican gián: “Nếu ra tay thật, thì dù có cẩn thận đến mấy, chỉ e lúc vương gia trởvề cũng không tiện giải thích đâu.”

“Giải thích?!” Tố Doanh cười ha hả, nước mắt lại ròngròng tuôn rơi, “Hắn có bao giờ giải thích với ta đâu!” Nàng không sợ trở mặtvới y nữa, nàng đã tuyệt vọng về y rồi. Người đàn ông đó, cho đến hết đời cũngsẽ không giao trái tim cho nàng.

Khang Hy không bất ngờ trước việc Mỹ Ly cầu kiến. Hômnọ Tĩnh Hiên đã kể tận tường với y rồi. Thân là quý tộc hoàng gia, lúc đầu đượcchọn hòa thân với công chúa Mông Cổ, sau lại đi cưới con gái của trọng thần,cuối cùng còn phải bảo đảm vị trí chính phi của Tố Doanh… Tĩnh Hiên trước giờkhông hề kháng cự mệnh lệnh của y, nhưng tận sâu trong thâm tâm, y vẫn áy náyvới Tĩnh Hiên. Khi buông lời cự tuyệt, y cũng cảm thấy thương tâm lắm.

Nhưng mà, tại sao Mỹ Ly vẫn chưa chịu từ bỏ ý định?

Nếu có thể, y đã đáp ứng từ lúc Tĩnh Hiên cao giọngtranh cãi, hạ giọng thỉnh cầu rồi.

Mỹ Ly hành lễ theo nghi thức long trọng nhất, ba lầnquỳ, chín lần dập đầu. Mắt Khang Hy sầm xuống nhìn người phụ nữ kiều diễm tuyệtvọng trước mặt. Đó là người thân, người em họ xa của y. Chán ghét thói kiêucăng của nàng thuở nhỏ, một thời gian dài về sau, y đã chẳng mấy quan tâm đếnnàng.

“Mỹ Ly…” Y thở dài, sợ rằng hôm nay y lại khiến nàngphải thất vọng.

Mỹ Ly chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thằng vào đấng cửu ngũchí tôn mà toàn dân ngưỡng vọng, Khang Hy nhíu mày, nàng nhìn thẳng như vậy làphạm tội bất kính rồi. Vốn đã quen với thái độ nhẫn nhịn trầm lặng của nàng,nên hành động liều lĩnh này thật sự khiến y kinh ngạc.

“Hoàng thượng, Mỹ Ly đến cầu xin người.”

Quả nhiên… Khang Hy khó chịu cầm chung trà uống mộtngụm. Không can xin được chuẩn bị làm càn đây mà!

“Mỹ Ly đến đây cầu xin người với tư cách là một ngườimẹ cầu xin cho con trai.”

Ánh mắt thành khẩn của Mỹ Ly làm Khang Hy có phần daođộng, cuối cùng y thở dài, “Mỹ Ly, trẫm biết lý do khiến ngươi đến đây, lầntrước chuyện gì cần nói Tĩnh Hiên cũng đã nói rõ rồi,” Y cười khổ, “Chuyệnkhông nên nói cũng đã nói hết. Ngươi phải biết, vua không nói chơi, trẫm đã hứavới Trát Mục Lãng là con gái lão sẽ được đối xử tử tế, trẫm tuyệt đối nói đượclàm được…”

Mỹ Ly tủm tỉm cười. Nụ cười thấu hiểu ấy khiến KhangHy mất tự nhiên, y khựng lại.

“Hoàng thượng, nô tỳ hiểu rõ, người cũng có chỗ khó xửriêng.”

Khang Hy nhướng mày “ừ” một tiếng, chắc Tĩnh Hiên cũngđã nói rõ quyết định của hoàng thượng với nàng rồi. Nhưng nàng nói tiếp: “Trướcyến tiệc lễ Thượng nguyên, nô tỳ có ra sau điện tìm người, nghe thấy người nóichuyện với Trát Mục Lãng.” Nàng thản nhiên thừa nhận việc nghe lén quân thầnbàn luận. Khang Hy nhìn nàng vẻ dò xét, càng lúc càng không hiểu nàng muốn làmgì. Khóe môi y giật giật, dù bất nhẫn cũng không buồn vòng vo nữa, “Ngươi đãbiết thì còn tới khẩn cầu vô ích làm gì? Một ngày kia, dù Trát Mục Lãng thânbại danh liệt, trẫm cũng không nuốt lời hứa với lão ta.”

Mỹ Ly mỉm cười, “Nô tỳ nghe thấy rõ mà, nô tỳ tuyệtđối không khiến người khó xử đâu.” Nàng lấy Bát Bộ Bát Trận ra khỏi ngực áo,quỳ xuống đi bằng gối đến trước án của Khang Hy, giơ lên cao quá đầu. Khang Hycau mày, tiếp lấy bản đồ trên tay nàng, nhìn kỹ chốc lát rồi mặt chợt đổi sắc,cơn giận trào ra từ đáy mắt. Bản đồ này sao lại ở trong tay Mỹ Ly, ngẫm lạichắc chắn có người đưa cho nàng! Không thể nào là Tĩnh Hiên, chỉ có thể là…Thừa Nghị! Thừa Nghị chết đã được gần năm năm, nói cách khác, Mỹ Ly trước giờvẫn dấu bức trận đồ mà y mong mỏi tìm kiếm.

“Ngươi thò thứ này ra là muốn đòi hỏi gì ở trẫm?”Giọng điệu y vừa lạnh nhạt vừa mỉa mai. Ả nghĩ là mình đủ tư cách đòi hỏi sao?Dẫu bị y giết chết, ả cũng không được phép oán hận lấy một câu nữa là.

“Hoàng thượng, Mỹ Ly biết tội.” Nàng quỳ mọp xuống,nhưng không hoảng sợ, nàng sớm đã dự liệu được cơn giận của hoàng thượng. “Lúctrước, Thừa Nghị ca đưa trận đồ cho nô tỳ là muốn nô tỳ dâng cho người, xinngười khôi phục phong hiệu, để nô tỳ không đến nỗi phải nhún nhường trước danhphận của người khác.”

Khang Hy lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.

“Nô tỳ sợ người vì vậy mà trách tội Thừa Nghị ca nênmới không dâng… Về sau vẫn giữ, cũng là do chút mê muội của người mẹ, hy vọngtương lai sẽ dâng lên với danh nghĩa Doãn Khác, lập chút công lao.”

Khang Hy vẫn trầm lặng nhưng nét mặt dịu lại, nghĩ rachuyện gì đó bèn hơi cau mày, không còn lộ vẻ khinh bỉ chán ghét nữa. Mỹ Ly cóthể vì Thừa Nghị mà không dâng trận đồ, thật sự là một quyết định không dễ dàngtrong tình huống ngày ấy. Nàng nói thẳng ra như vậy, khiến Khang Hy lại thấytrọng sự lương thiện của nàng, cơn thịnh nộ cũng nhạt đi vài phần.

“Hoàng thượng, nô tỳ đến đây không phải để đòi hỏingười. Giấu giếm nhiều năm như vậy, Mỹ Ly tội nghiệt nặng nề, nhưng mà, xinthánh thượng thông cảm cho nỗi khổ tâm của một người mẹ. Doãn Khác chẳng có gìcả.”

Nghe lời nói nghẹn dần về cuối của nàng, Khang Hy cũngthấy xót xa. Đúng vậy, Mỹ Ly chỉ có thể dựa vào bức trận đồ này để lo toan chotương lai của con trai mà thôi.

“Đứng dậy đi! Dù sao chăng nữa, dâng lên bức trận đồnày cũng tính là công lao.” Khang Hy búng tay áo, “Nói đi, ngươi cầu xin chuyệngì?”

“Nô tỳ khẩn cầu người phong Doãn Khác làm thế tử.” MỹLy không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.

Khang Hy lộ vẻ kinh ngạc, “Không được!” Y chán ghétquay mặt đi, sao lại cứ luẩn quẩn thế này! Y không thể phong nàng làm chínhphi, con trai nàng đương nhiên cũng không thể trở thành thế tử.

Mỹ Ly nở nụ cười mờ nhạt, “Người sẽ không vi phạm lờihứa đâu, cứ để Tố Doanh độc chiếm mọi tôn vinh, bởi vì một kẻ đã chết không thểtranh giành được gì với nàng ta. Bản thân người, sau khi truy phong mẫu phi làmhoàng hậu thì mới trở thành con vợ cả.”

“Hỗn hào!” Khang Hy tức giận.

“Hoàng đế ca ca, đừng giận Mỹ Ly. Mỹ Ly vẫn hay chọcngười tức giận, sau này sẽ không như vậy nữa.” Nàng ngoẹo đầu mỉm cười, chắcđây là lần cuối cùng trong đời họ gặp nhau. Thật ra, trước khi y tống nàng vàolãnh cung, nàng không mấy e sợ vị hoàng đế được mọi người kính ngưỡng này,nhưng tình anh em là chân thành, là xuất phát từ tận đáy lòng. “Không phải vìdâng lên bức trận đồ mà cho rằng đủ tư cách đến cầu xin người, chỉ là dùng tấmlòng người mẹ sẵn sàng chết vì con đến cầu xin người ban ơn thôi.”

“Mỹ Ly…” Mắt Khang Hy tối lại, y đương nhiên hiểu rõ ýnàng, muốn trở thành chính phi, lại không vi phạm lời hứa của y với Trát MụcLãng, chỉ có cách là… truy phong. Tâm ý Mỹ Ly dành cho con khiến y cảm động sâusắc, bà nội của y, mẹ của y cũng từng hy sinh tất cả vì y và tiên hoàng. “Ngươinhẫn tâm bỏ lại Doãn Khác sao? Đối với con trẻ mà nói, người mẹ là không thểthay thế.” Y, thánh thượng của Đại Thanh, cũng là kẻ mồ côi mẹ. Y chiếm được cảthiên hạ, nhưng mỗi lần nhớ tới mẹ, vị hoàng đế anh dũng cơ trí này lại cảmthấy đau buồn chua xót. Doãn Khác trở thành thế tử, thành Khánh thân vươngtương lai, nhưng lại mất mẹ, nó sẽ chấp nhận sao? Sẽ vui lòng sao?

Khang Hy dịu giọng: “Mỹ Ly, ngươi không nên quá thamlam.”

Mỹ Ly cười khổ, nàng tham lam ư?

“Ngươi có được đứa con trai ưu tú như Doãn Khác, cóđược người chồng thật lòng yêu thương như Tĩnh Hiên, bất kể năm xưa hắn có phạmsai lầm hay không, thì bao năm qua, trước tấm lòng hắn dành cho ngươi, ngươikhông nên cứ mãi lạnh lùng. Chỉ tính riêng mối tình si khiến y đấu tranh vìngươi hôm qua, ngươi đã không nên bỏ mặc y rồi! Có lẽ giờ ngươi cảm thấy DoãnKhác phải chịu phận dòng thứ thì thật đáng buồn, nhưng mất đi vòng tay che chởcủa người mẹ chẳng phải cũng lại đáng buồn hay sao? Hôm nay trẫm cũng hứa vớingươi, công ngươi dâng trận đồ trẫm ghi lại cho Doãn Khác, ngươi không cần làmchuyện ngốc nghếch gì hết cả.”

Bỏ lại Doãn Khác, người đau khổ nhất, bịn rịn nhấtchính là nàng! Nhưng mà, cảm giác bị vận mệnh vứt bỏ bên lề đường… vị đế vươngcon trời này làm sao hiểu được. Mỹ Ly nhắm mắt lại, lệ nóng lăn dài, lời nóicủa hoàng thượng đã đánh vào chỗ yếu đuối nhất trong lòng nàng, suýt chút nữalà nàng dao động. Rồi nhớ đến nét buồn bã u ám trong mắt Doãn Khác, nàng nhậnra không còn đường lui nữa. Có mẹ lo lắng đương nhiên là hạnh phúc, nhưng đóchỉ là khi còn nhỏ mà thôi. Cuối cùng cũng có lúc đứa con lớn lên, rời xa vòngtay người mẹ, lúc đó nó sẽ phát hiện, cuộc đời mình không thể bó gọn trong mảnhtrời nhỏ do mẹ gắng sức tạo ra nữa!

Mỹ Ly thở dài lắc đầu, nước mắt thấm đẫm hàng mi, “Rất nhiều người có thể làmtròn vai trò người mẹ để che chở cho Doãn Khác, nhưng chỉ mình nô tỳ cam tâmtình nguyện chết đi vì con mà thôi.”

Trầm lặng hồi lâu, Khang Hy thở dài, “Về đi, suy nghĩcho kỹ. Ngươi lựa chọn thế nào, trẫm cũng ủng hộ.”

Từ hoàng cung về, Mỹ Ly mệt mỏi đến độ kiệt quệ. Nàngkhép chặt áo choàng, cỗ kiệu kín thế này, vẫn không ngăn được gió rét lùa vàohay sao?

Doãn Khác gần như chạy hẳn ra ngoài phủ đón mẹ. Suốthai hôm nay, ứng xử bất bình thường của Mỹ Ly đã khiến đứa bé vốn tinh tế nhạycảm này thấy bất an.

Mỹ Ly xuống kiệu nắm lấy tay con, vừa nói chuyện vừađi vào trong phủ. Nàng không đang tâm siết chặt tay Doãn Khác. Tay nàng quálạnh, nàng không muốn tước đoạt hơi ấm của con, không nỡ.

“Ngạch nương vào cung có việc gì thế?” Doãn Khác siếtchặt lấy tay mẹ, bao nhiêu lo lắng đều tiêu tan. Cậu ngẩng đầu nhìn nụ cười củaMỹ Ly, trên đời này, chẳng có gì khiến đứa bé cảm thấy an ổn vững tâm bằng nụcười của người mẹ.

“Ngạch nương đi thăm lão tổ tông, Doãn Khác hôm naylàm gì?” Mỹ Ly đổi đề tài.

Doãn Khác ấm ức, “Viết được có một trang chữ! Hôm naycon cứ mãi lo lắng cho ngạch nương.”

Mỹ Ly không nén được nụ cười, bộ dạng lầm bầm nóichuyện, rồi ánh mắt giọng điệu của con, đều giống hệt Tĩnh Hiên.

Nguyệt Mặc và Nguyệt Sắc hổn hển chạy từ trong vườn ranghênh đón họ, Nguyệt Mặc trỏ Doãn Khác, “Tiểu tổ tông của tôi ơi, giờ chịu ở yênrồi phải không?! Phúc tấn đã về rồi, người cũng phải làm xong bài tập mà thầygiao cho, không thì ngày mai sẽ phải chịu khổ đó!”

Doãn Khác tinh nghịch lè lưỡi ra với cô ta, khiếnNguyệt Mi và Mỹ Ly đứng bên phá lên cười.

“Mau đi thôi!” Nguyệt Mặc thô bạo kéo Doãn Khác vềphía thư phòng.

Mỹ Ly cũng không ngăn cản, nàng chăm chú quan sát côgái đi theo nàng suốt năm năm nay. Khi nàng mới vào Khánh vương phủ, Nguyệt Mặcchỉ là một a hoàn bé dưới biệt viện, chớp mắt một cái cô cũng đã lấy chồng làmmẹ, từ tỷ tỷ Nguyệt Mặc biến thành ma ma Nguyệt Mặc. Tuy không phải là nhũ mẫucủa Doãn Khác, nhưng từ khi Doãn Khác ra đời, cô ta luôn giúp đỡ chăm sóc, thờigian ở bên cậu còn nhiều hơn thời gian ở với con ruột. Doãn Khác cũng thân vớicô ta hơn các ma ma khác.

“Ngạch nương, ngạch nương!” Doãn Khác đắc ý vẫy taygọi Mỹ Ly, “Lại đây nhìn trang chữ con viết này.”

Mỹ Ly mỉm cười gật đầu, rảo bước đuổi theo Doãn Khácvà Nguyệt Mặc.

Bàn học của Doãn Khác đặt một chồng sách dày, Mỹ Lycảm thấy đau lòng, con trẻ còn nhỏ đã phải vất vả như thế, nàng xấu hổ nhớ lạikhi mình bằng tuổi con, chỉ biết nghịch ngợm khiến người lớn đau đầu. Con trailuôn phải gánh vác nhiều hơn con gái, đọc sách, ra làm quan, cuộc đời của họđương nhiên là không giống nàng, không giống cuộc đời chỉ bó gọn trong mộtkhoảnh trời vuông vắn.

“Doãn Khác đã nắm chắc bài vở chưa?” Mỹ Ly cũng nhưnhững người mẹ quý tộc khác, đều hết sức coi trọng kỳ thi tuyển bạn học cuốitháng Giêng. Hoàng gia thường chọn vài đứa nhỏ thích hợp trong các gia đình quýtộc làm bạn học cho hoàng tử. Đó là ân điển hiếm có, không những thu lượm đượckiến thức từ các bậc danh nho đương thời, mà còn có cơ hội thân cận với hoàngtử, cảm tình thuở nhỏ khi lớn lên có thể biến thành quan cao lộc hậu, thậm chívinh quang to lớn hơn thế. Đây là đạo lý mà giới quý tộc ai nấy đều ngầm hiểu.

“Dạ rồi.” Doãn Khác mỉm cười gật đầu, Mỹ Ly tự hàovuốt má con, nàng từng nghe thầy dạy khen ngợi Doãn Khác không chỉ một lần,rằng cậu tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh hơn người, đây cũng là điều khiến nàngtự hào và vui sướng nhất. “Doãn Khác muốn trúng tuyển, như vậy thì có thể đọcsách và chơi đùa cùng Dận Chân ca ca.” Doãn Khác tràn đầy chờ mong, lại hết sứctự tin. Cậu đã nắm vững mọi bài thầy dạy, thầy từng nói, nhất định cậu sẽ trúngtuyển một cách dễ dàng.

Mỹ Ly bật cười vì những lời ngây thơ của Doãn Khác.Con nít chẳng hiểu gì về kế mưu danh lợi, chỉ muốn ngày ngày được gặp mặt ngườibạn mình thích mà thôi.

“Đúng rồi, tiểu bối lặc nhất định phải cố gắng hơnnữa.” Nguyệt Mặc trước giờ còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả Mỹ Ly, “Doãn Giácthiếu gia cũng rất chăm chỉ, ngày nào cũng học bài đến khuya, mấy ngày nay thậmchí cũng không đi chơi đấy!”

Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Nguyệt Mặc lạichẳng coi thế tử ra gì. Cậu ta và Doãn Khác là một trời một vực, Doãn Giácnghịch ngợm hiếu động, thầy dạy bao lần vẫn ngô ngọng ngu ngơ. Bài vở giống hệtDoãn Khác, nhưng cậu ta phải học tới tận khuya, đến nỗi Tố Doanh phúc tấn cũngphải đích thân trông coi, nếu không cậu ta lại nhấp nhổm. Bởi vậy, Nguyệt Mặchết sức tự hào về tiểu chủ nhân của mình.

Mỹ Ly nhận ra đắc ý trong mắt Nguyệt Mặc. Cũng làngười mẹ, cô ta cao hứng chuyện gì nàng đương nhiên hiểu rõ. Mỹ Ly mỉm cười,càng yên tâm hơn. Nàng ra đi rồi, Nguyệt Mặc vẫn sẽ chăm chút cho Doãn Khác.

Ra đi… nàng nói khẳng khái mạnh mẽ như vậy, nhưng đếnkhi cần phải hành động, thì lại phát hiện ra mình còn có bao gánh nặng không nỡbuông xuống.

Ví dụ như nàng muốn đợi cho đến khi Doãn Khác thixong, trở thành bạn học của hoàng tử, muốn đợi Tĩnh Hiên trở về từ phương nam.Quả thực còn rất nhiều điều quyến luyến.

Hôm con cháu quý tộc tham gia cuộc thi, lão tổ tôngchuẩn bị riêng một gian điện nhỏ để các bà mẹ nghỉ ngơi.

Mỹ Ly ngồi giữa đám phúc tấn gấm hoa rực rỡ, vẻ mặtkhá bình thản, nàng tin tưởng vào Doãn Khác. So với nàng, Tố Doanh lo lắng hơnnhiều, chính bản thân nàng ta cũng không muốn con mình thua kém Doãn Khác.

Cuộc thi kéo dài một canh giờ thì kết thúc, các phúctấn bỏ luôn thói quen ung dung bình tĩnh ngày thường, ùa ra ngoài vườn đón lấycon.

Doãn Giác cúi đầu, ủ rũ tụt lại tít đằng sau các tiểubối lặc và tiểu thiếu gia. Tố Doanh nhìn sắc mặt của con, trong lòng buốt giá.Doãn Khác hớn hở mỉm cười nhào vào lòng Mỹ Ly, Mỹ Ly vui vẻ vỗ vỗ lưng conkhích lệ.

Tố Doanh sầm mặt kéo tay Doãn Giác, tuy thầm giận conkhông chịu cố gắng, nhưng nàng vẫn không nỡ trách mắng nó, nhất là trước mặt MỹLy và Doãn Khác. Đi qua khúc quanh, nàng ta gặp Ngọc phúc tấn vừa thỉnh an tháihoàng thái hậu về. Con gái gặp mẹ, bao nhiêu uất ức chợt trào ra, Tố Doanh caycay sống mũi, bật gọi “Ngạch nương!” Ngọc phúc tấn nhìn con gái, ánh mắt vừathương yêu vừa trách cứ, đã là nữ chủ nhân của một vương phủ, bình thường nhãnhặn chững chạc là thế, giờ lại giở bộ dạng trẻ con khóc lóc làm nũng ra. Nhưngnhìn xuống cháu ngoại rầu rĩ, bà hiểu ngay nguồn cơn cớ sự. Bà mỉm cười điểmtay vào trán con gái, “Con bé này, vậy mà cũng buồn bã sao? Bạn học của hoàngtử, đâu phải cứ thi tốt là được tuyển.” Bà cười nhạt.

Tố Doanh nhướng mày, sực nghĩ ra.

“An tâm đi,” Ngọc phúc tấn xoa đầu cháu ngoại, “Ngạchnương sẽ giúp con lo lắng chu toàn. Thế tử của bà ơi, cúi đầu buồn bã làm gì?Theo ngoại tổ mẫu về phủ nhé? Bà có thứ rất hay cho cháu này.”

Doãn Giác vui vẻ ra mặt, cậu vốn chẳng mấy quan tâmđến kỳ thi lần này, chỉ là sợ mẹ trách móc, nay bà ngoại cũng đứng về phía cậu,đương nhiên cậu không cần lo lắng sợ hãi nữa.

Mỹ Ly khẽ vỗ vào lưng Doãn Khác. Lúc nàng ngồi xuốngôm lấy con, Doãn Khác đã cao hơn cả nàng.

“Thi tốt chứ?” Nàng nhích ra xa một chút, nhìn khuônmặt tuấn tú của cậu bé.

Doãn Khác gật mạnh đầu, đôi mắt đen láy sáng rỡ, đôimôi hoàn mỹ cong lên hồn nhiên. Nụ cười của cậu làm tâm hồn Mỹ Ly chấn động.Đứa bé mỉm cười hạnh phúc quá, thỏa mãn quá…Nàng nhớ tới lời nói của hoàngthượng, nàng có phải là quá tham lam hay không? Ở bên cạnh Doãn Khác, tuy conkhông thể trở thành thế tử, nhưng sẽ luôn giữ được nụ cười trong sáng này.

Con sẽ được hoàng thượng đặc biệt coi trọng, có chaquan tâm, có mẹ thương yêu… May ra cuộc đời con sẽ không đen tối âm u như nàngtưởng.

Toàn là viện cớ cả! Nhưng nhìn dáng vẻ Doãn Khác lúcnày, nàng không nỡ lòng nào, không đành bỏ con mà đi. Tâm hồn nàng, lần đầutiên vì nụ cười của con mà nhen nhóm đôi chút hy vọng, nàng lại hân hoan vềcuộc sống sau này. Thậm chí nàng còn muốn chia sẻ với Tĩnh Hiên niềm vui củamình, kể cho y biết sự ưu tú của Doãn Khác.

Đưa lá thư vừa viết cho người hầu chuyển đến GiangNam, lòng nàng chợt dâng lên niềm hạnh phúc bình đạm. Thấy y chịu chia sẻ thốngkhổ với nàng, nàng cũng mong được cùng y chung hưởng niềm vui.

Ngày công bố danh sách trúng tuyển sắp đến. Trở thànhbạn học của hoàng tử cũng là một vinh dự đáng kể, hoàng thượng sẽ trực tiếp hạchỉ đến gia đình có con trai trúng tuyển, phủ đệ nào được thánh chỉ đều cử hànhnghi thức ăn mừng, đốt pháo mở tiệc.

Đối với chuyện Doãn Khác trúng tuyển, Mỹ Ly và ngườihầu trên dưới đều cho rằng đó là đương nhiên thôi. Thầy dạy của Doãn Khác cũnglén vỗ ngực cam đoan rằng nhất định cậu sẽ trúng tuyển. Nguyệt Mặc, NguyệtMi sớm đã chuẩn bị dây pháo, chỉ cần nhận được thánh chỉ là sẽ tổ chức ăn mừngtưng bừng một phen. Đám người hầu từ sáng sớm đã hân hoan hỉ hả, Mỹ Ly cũngcười tủm tỉm nhìn Nguyệt Sắc và Nguyệt Mặc chuẩn bị bao lì xì để thưởng cho đámngười hầu đến chúc mừng.

Doãn Khác cũng đặc biệt cao hứng, qua hôm nay, cậu cóthể vào cung chơi với Dận Chân ca ca hằng ngày. Nghe Thái Thiệu nói nó thi cũngkhông tệ, nghĩ đến chuyện có thể ở chơi suốt ngày với bạn bè, đứa trẻ con nàomà chẳng mong đợi chứ.

Tiếng báo tin vui tiến thẳng vào nội viện, gã sai vặtphụ trách việc đốt pháo suýt nữa đã châm nhang vào ngòi, nhưng đoàn người caogiọng chúc mừng lại đi thẳng sang khu nhà của Tố Doanh.

Nhà chính vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc,Doãn Khác nhấp nhổm sốt ruột, đứng ngoài hành lang nhìn ra cửa, Mỹ Ly an ủi ômlấy vai con trai. Thánh chỉ của Doãn Giác đã tới nơi, thánh chỉ cho con nàngchắc cũng sắp tới rồi.

Chờ đợi mòn mỏi, khuôn mặt Doãn Khác đã lộ vẻ mất mátthương cảm. Mặt trời ngả về tây, tiếng pháo đì đùng ở những phủ đệ chung quanhvọng lại, đó là tín hiệu cho thấy con nhà khác cũng đã trúng tuyển, nhưng rồitất cả từ từ chìm vào im lặng.

Yến tiệc chúc mừng Doãn Giác đã bắt đầu, Tố Doanh saiđầy tớ đến mời mấy lần, nhưng chẳng ai đi dự.

Tiếng chúc mừng cười nói từ tiền sảnh loáng thoángvọng vào khiến cho khu nhà của trắc phúc tấn thêm phần hiu quạnh, hiu quạnh đếnmức người ta phải ngậm ngùi.

Doãn Khác không đứng ngoài hành lang nữa mà lẳng lặngquay về phòng mình, đóng chặt cửa lại. Dưới gió xuân lành lạnh, Mỹ Ly đứngngoài vườn nhìn cánh cửa đóng chặt. Doãn Khác chưa bao giờ thương tâm khóc lóctrước mặt nàng, chắc con đang giấu mình vào góc, tự liếm láp vết thương chăng?Đúng là con trai nàng, về điểm này nó rất giống, rất giống nàng, nàng mơ hồtrông thấy mình trong góc An Ninh điện, nước mắt ròng ròng, khóc mà không ratiếng.

“Chủ tử, hay là người vào cung hỏi thử xem sao?”Nguyệt Mặc không thể chấp nhận được sự thật rằng Doãn Khác thi rớt, cô khăngkhăng quả quyết đây là một lầm lẫn hoang đường.

Mỹ Ly chậm rãi gật đầu, đương nhiên là nàng phải hỏicho rõ ràng.

Vừa bước vào cửa cung, nàng gặp đúng gã thái giám tổngquản lo thủ tục chọn bạn học lần này. Phương công công là người quen cũ củanàng, từng là tiểu thái giám chỗ lão tổ tông, sau đó theo hoàng thượng mới mộtbước lên mây.

Phương công công nhìn thấy nàng, vội vã bước tới thỉnhan, vẻ mặt có phần mất tự nhiên. Hắn thừa biết vì sao Mỹ Ly cách cách lại vộivàng tiến cung.

“Phương công công,” Mỹ Ly nhìn vẻ mặt khó xử của hắn,đã biết ngay cái gọi là sai lầm chỉ là suy nghĩ ấu trĩ củanàng và bọn Nguyệt Mặc thôi. “Doãn Khác thi không tốt sao?” Nàng hỏi thẳngnhưng chẳng khác gì tiếng thở dài.

Phương công công lắc đầu quầy quậy, tuy thành tíchkhông công khai, nhưng hắn đương nhiên là biết. “Không, không, tiểu bối lặc trảlời rất tốt, đến thái phó cũng phải tấm tắc khen, nói con nít năm tuổi được vậylà không dễ dàng gì. Hiềm nỗi…” Hắn nuốt nước miếng, nhìn xuống giày, “Hiềmnỗi, chỉ có hậu duệ dòng chính mới đủ tư cách trúng tuyển làm bạn học của hoàngtử mà thôi.”

Mỹ Ly hơi rùng mình, không nói thêm câu nào.

Phương công công áy náy, “Không hiểu tại sao, tổ tiênquả thật có quy củ như vậy, nhưng bao nhiêu năm rồi không áp dụng, tự nhiên nămnay…”

Mỹ Ly cười buồn. Oán hận của Tố Donah không trực tiếpnhắm vào nàng, nhưng lại khiến nàng đau đớn hơn gấp bội.

“Hoàng thượng đã biết chuyện của Doãn Khác chưa?” Nàngkhẽ hỏi, ôm ấp tia hy vọng cuối cùng.

“Biết rồi, nhưng Khoa Đồ đại nhân phụ trách Thượng thưphòng đưa ra lời răn dạy của tổ tiên, hoàng thượng cũng không tiện phản bác.”

Trên đường hồi phủ, nàng nhìn túi hương tua rua đongđưa qua lại trong kiệu. Quả là ngốc quá, hoàng thượng để nàng tự lựa chọn, nànglại nghĩ rằng mình có quyền lựa chọn thật, trong khi vận mệnh vĩnh viễn chỉ đemlại cho nàng những kết quả mà nàng buộc phải chấp nhận. Lựa chọn trước giờ vẫnlà một điều xa xỉ đối với nàng.

Đám a hoàn tụ tập ở cửa, lo lắng chờ nàng, thấy vẻtrầm mặc của nàng thì đều thất vọng cụp vai như bong bóng xì hơi, không nói nênlời.

Doãn Khác vẫn nhốt mình trong phòng riêng, không chịuđi ra.

Mỹ Ly gõ gõ cửa phòng, lòng thầm khiếp hãi, bỗng nhiênnàng không đủ can đảm đối diện với nỗi đau của Doãn Khác. Doãn Khác vâng dạ,nhưng một hồi lâu sau mới mở cửa, đập vào mắt nàng vẫn là khuôn mặt tươi cườithoải mái. Nụ cười của Doãn Khác từng đem lại hy vọng cho nàng, hiện tại lạikhiến quyết tâm của nàng thêm kiên định, vì nàng nhìn thấy rõ ràng nỗi phiềnmuộn và mất mát đằng sau nụ cười đó.

“Ngạch nương…” Cậu chủ động nắm tay nàng, kéo vàophòng ngồi. “Doãn Khác không buồn nữa”. Thậm chí cậu còn mỉm cười dụi đầu vàolòng nàng. “Dẫu không thể đọc sách cùng Dận Chân ca ca, con cũng sẽ chăm chỉhọc hành, không kém gì bọn họ!”

Học không kém thì có ích lợi gì? Lúc nhỏ đã bị đẩy rakhỏi vòng giao tế của kẻ cầm quyền, khi lớn lên, có ưu tú cách mấy cũng chỉ làmột bối lặc vô danh, vĩnh viễn không thực hiện được khát vọng quyền lực. Tất cảchỉ bởi cậu là con vợ lẽ!

Mỹ Ly mỉm cười vuốt ve bím tóc đen nhánh của con, gậtđầu.

Doãn Khác thật sự quá hiểu chuyện, quá cảm thông đi,cậu mới có năm tuổi, thế mà đã biết cách khắc chế nỗi buồn để an ủi nàng, sựkiên cường của con khiến nàng vừa tự hào vừa chua xót. Từ rày về sau, cậu cầnphải kiên cường như vậy mới sống sót được.

Nguyệt Mặc đứng bên lén lau nước mắt, tiểu bối lặchiểu chuyện mà lại khiến người ta đau lòng. Cậu mới có mấy tuổi chứ?

Mỹ Ly đứng dậy, ra lệnh cho cô chăm sóc Doãn Khác cẩnthận, Nguyệt Mặc nhún mình vâng dạ. Đi đến cửa, Mỹ Ly lại quay đầu nhìn NguyệtMặc đang bày thức ăn cho Doãn Khác, khẽ gọi: “Nguyệt Mặc…”

“Chủ tử?” Nguyệt Mặc nghi hoặc nhìn nàng, không hiểusắc thái ẩn hiện trong mắt nàng.

Mỹ Ly mỉm cười, “Có ngươi chăm sóc Doãn Khác, ta cũngyên tâm.”

Nguyệt Mặc cau mày, cứ cảm thấy câu nói bình thảnnhưng đặc biệt nhấn mạnh của Mỹ Ly dường như có hàm ý nào khác.

Làn khói uể oải lờ lững tỏa ra từ lồng ấp, khiến buổitrưa chớm xuân thêm phần ấm áp thoải mái. Mỹ Ly mỉm cười nghe lão tổ tông nóichuyện phiếm với các phúc tấn khác, giọng lên bổng xuống trầm, tiếng cười đùakhông ngớt, dẫu nàng không chăm chú lắng nghe nhưng cũng cảm thấy tâm tìnhthoải mái.

Giờ là lúc ấm áp nhất trong ngày, màn gấm trước cửađiện được vén lên để ánh mặt trời thỏa thích rọi vào, làn gió phảng phất ý xuânnhàn nhạt. Cây đào ngoài vườn đã lốm đốm trổ nụ xinh xinh, Doãn Khác đang cùngtứ a ca và Thái Thiệu đá bóng ngoài vườn, mấy bé gái thì chơi cầu trong góc,quả cầu của một tiểu cách cách bị bé gái lớn hơn đá văng lên cành cây, cô nàngđứng dưới gốc cây khóc hu hu, đám thái giám vội vã chạy đi khiêng ghế. DoãnKhác không chịu được cảnh khóc lóc, tay chân nhanh nhẹn trèo lên cây, thoángchốc đã lấy được quả cầu, khiến đám cung nữ thái giám sợ đến trắng bệch mặt,đứng dưới táng cây ngước mắt vươn tay như muốn đón lấy Doãn Khác, miệng lắp bắpkhen ngợi thở than: “Tiểu tổ tông ơi là tiểu tổ tông…”

Mỹ Ly mỉm cười, tài trèo cây của Doãn Khác chính là dongười mẹ bướng bỉnh này truyền thụ.

Lão tổ tông bị kinh động vì cảnh tượng nhộn nhạo ngoàivườn, bèn cùng mọi người tò mò nhìn ra xem xét, vừa kịp trông thấy hai đứa bétrắng trẻo đáng yêu đứng dưới gốc cây trong ánh xuân rực rỡ. Doãn Khác trả lạiquả cầu cho Vũ Nhu, làm bộ làm tịch vỗ vỗ đầu cô bé nói gì đó, chắc là dỗ côđừng khóc.

Trò chơi bị gián đoạn vì hành động bất ngờ của DoãnKhác, tứ a ca ngán ngẩm lăn lăn quả bóng dưới chân, Thái Thiệu lộ vẻ khinhthường tiến về phía một cô bé ngồi ở hành lang say mê đọc sách. Bé trai tuấntú, nên dù dữ tợn thì trông vẫn đáng yêu, cậu bĩu môi mỉa mai cô bé xinh xắn:“Vì sao ngươi không chơi cùng bọn họ? Chỉ biết đọc sách mà thôi, đúng là đồ xấuxí mọt sách!”

Cô bé này nhỏ tuổi hơn Thái Thiệu, thân hình cũng thấpbé hơn, nhưng lại bình tĩnh đứng dậy, chững chạc nhún mình chào cậu ta, khôngthèm nhìn thẳng mặt. Thái độ rất lạnh lùng, dù còn non nớt, rõ ràng là khôngmảy may thiện cảm với Thái Thiệu, giọng nói thì hoàn toàn trái ngược với dángđiệu cung kính của mình: “Ai cần ngươi lo!”

Chẳng mấy khi thấy tiểu bối lặc Thái Thiệu bị con gáichọc tức, đám a hoàn thị nữ chầu hầu xung quanh cùng phá lên cười khiến cậu béthêm xấu hổ, cau mày muốn xông tới dạy cho con mọt sách ranh con này một bàihọc, các cung nữ vội vàng ngăn cản.

Tứ a ca trước giờ luôn mang bộ dạng cụ non, bèn tiếnlại gần chỉ dạy cho tiểu huynh đệ: “Đánh con gái là không tốt.”

Thái Thiệu lạnh lùng trừng mắt, chưa kịp đáp trả thìtứ a ca đã liếc thấy Doãn Khác và Vũ Nhu được lão tổ tông gọi vào trong, cậuvốn tỉ mỉ chu đáo nên ra vẻ người lớn nắm tay Thái Thiệu chạy theo luôn, vừakịp lúc nghe lão tổ tông cười tủm tỉm hỏi: “Doãn Khác có thích Vũ Nhu không?”

Vũ Nhu mới ba tuổi, một tay nắm lấy Doãn Khác, tay kiacầm quả cầu, vẫn còn thút thít khóc. Hiếu Trang chăm chú quan sát cô bé, tuổituy nhỏ nhưng trông đã ra dáng mỹ nhân rồi, “Không hổ là con gái của Xảo Tâm,nhìn đáng yêu chưa kìa!”

“Lão tổ tông!” Nhân lúc Doãn Khác chưa kịp đáp lời, tứa ca bước lại gần nói chen, “Doãn Khác không thích Vũ Nhu đâu!” Cậu thay mặt emphát biểu một cách chắc chắn như chém đinh chặt sắt, khiến các phúc tấn phá lêncười ha hả.

Hiếu Trang mỉm cười lườm cậu, “Ta hỏi Doãn Khác, consốt ruột làm gì? Chẳng lẽ con cũng thích Vũ Nhu sao?”

Tứ a ca nóng nảy, sao lại lôi cả cậu vào cuộc làm gì?“Chúng con chẳng ai ưa Vũ Nhu cả, nó hay khóc lắm!”

Bị thẳng thắng “từ chối” như vậy, Vũ Nhu uất ức bĩumôi, nước mắt lại ròng ròng tuôn rơi.

“Đi mau, đi đá cầu thôi!” Tứ a ca kéo Doãn Khác rảochân chạy, ra tới ngoài vườn mới thở phào một hơi.

“Dận Chân ca ca, vì sao lại nói là đệ không thích VũNhu? Thực ra đệ rất thích muội ấy.” Doãn Khác nghi ngờ hỏi.

“Đồ ngốc!” Dận Chân cốc vào trán cậu, “Trước mặt lãotổ tông mà nói bậy nói bạ thích người này người nọ sao? Cẩn thận không bà đưacon bé khóc nhè kia về làm phúc tấn của ngươi bây giờ!”

Doãn Khác bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, thì ra có chuyệnnhư vậy sao.

“Còn ngươi thì toàn lo chuyện bao đồng!” Thái Thiệulườm Dận Chân, chẳng đồng ý với lời răn dạy của cậu.

Dận Chân đang định mắng Thái Thiệu là đồ không biếttốt xấu, thì nghe ngạch nương của Doãn Khác gọi, “Tứ a ca!”

Mỹ Ly đứng ở hành lang, khi nãy đi ra theo bọn trẻ,chứng kiến hết mọi chuyện. Dận Chân cười hì hì đi tới, hỏi có chuyện gì. Mỹ Lynhẹ nhàng kéo tay cậu, “Tứ a ca, về sau hãy giúp ta để ý dạy dỗ Doãn Khác nhé,thay ta chăm sóc cho nó.”

Nàng dặn dò như vậy không phải vì Dận Chân là hoàngtử, bởi hoàng tử mà không được coi trọng thì cũng tủi phận vô cùng. Nàng dặn,chỉ vì đứa bé nghiêm nghị già dặn này là bạn tốt của Doãn Khác, được Doãn Kháccoi như anh trai, hy vọng mai sau nó sẽ ghi nhớ lời gửi gắm hôm nay của nàng.

Thái Thiệu nóng tính hệt như a mã, liền hổn hển chạytới, giọng trách móc: “Dì Mỹ Ly à, dì còn nhờ Dận Chân dạy dỗ người khác haysao? Doãn Khác sẽ bị phiền đến chết mất.”

Mỹ Ly mỉm cười, nhìn cậu bé giống hệt Thừa Nghị, “TháiThiệu cũng phải làm bạn mãi với Doãn Khác nhé!” Nói chuyện với trẻ con, nàng tựnhiên giở giọng ngây thơ, nhận ra điều đó, nàng phá lên cười.

Lão tổ tông truyền đem thức ăn ngọt chiêu đãi các phúctấn, đám cung nữ thái giám vốn đang đứng tán dóc chờ lệnh ngoài vườn lập tứcbận rộn túi bụi, gọi các tiểu chủ rửa tay rửa mặt, lại giúp truyền gọi và bàybiện thức ăn.

Nhân lúc nhốn nháo, Mỹ Ly lặng lẽ đi vòng ra sau chínhđiện, từ nhỏ đã lăn lóc nơi Từ Ninh cung, nàng biết rõ mọi bí mật của cung điệnnày như lòng bàn tay. Vườn sau có mấy gian nhà san sát tầm thường, nhìn quatường là kho, nhưng lại có một cung nữ còn trẻ đứng trông coi.

Nàng mỉm cười tinh nghịch, thói ranh quái thuở nhỏ trởlại, nàng nghiêm mặt nói với cô cung nữ tập sự vẫn còn khờ khạo, rằng tổng quảnthái giám của Từ Ninh cung đang tìm cô có việc, mình từ vườn sau đi ngang quanên đến nhắn giùm. Tiểu cung nữ dễ dàng trúng kế, không chút nghi ngờ rảo bướcchạy ra tiền điện.

Mỹ Ly che miệng mỉm cười, đẩy cửa tiến vào gian phòngnằm sát tường bao. Từ Ninh cung tràn ngập từ bi nhân ái, nhưng cũng có một gianchuyên cất giấu độc dược, có lẽ đó mới chính là diện mạo cơ bản nhất của quyềnlực.

Khi còn bé, nàng từng tò mò đến đây tìm hiểu, vừa nểvừa sợ mấy loại độc dược này. Bao nhiêu năm đã qua, một số loại thuốc đã biếnmất khỏi giá, nhưng lại bổ sung một số loại nàng chưa gặp bao giờ. Mỹ Ly thôngthuộc tiến vào, nhấc lấy chiếc bình tinh xảo đặt ở ngăn tủ trong cùng. Loại độcdược này vô cùng quý giá, nghe nói nếu uống phải sẽ chết rất nhẹ nhàng, bộ dạngcũng không quá kinh khủng.

Nàng sống đã khổ sở đau đớn lắm rồi, chết… cũng nênnhẹ nhàng một chút.

Dùng xong bữa, các phúc tấn nói chuyện một lúc rồi lầnlượt cáo lui, Doãn Khác đã chạy tới khu vườn ở cung nào đó chơi đùa, cậu biếtngạch nương sẽ không về sớm, vì lão tổ tông thường giữ ngạch nương lại nóichuyện nhà.

Mỹ Ly vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt thảng thốt cùng nétưu sầu vô tình lộ ra không thể che mắt được thái hoàng thái hậu vốn rất quenthuộc với nàng. Hiếu Trang thầm thở dài, vẫn là vì chuyện của Doãn Khác sao?

Khoa Đồ bên Thượng thư phòng tự nhiên tích cực nhưvậy, hoàng thượng và bà đều hiểu rõ lý do tại sao. Thỉnh cầu của Tĩnh Hiên đãthực sự chọc giận Tố Doanh, với uy thế của Trát Mục Lãng, hoàn thành việc nhỏnhặt thế này đúng là dễ như trở bàn tay.

“Mỹ Ly à, ta đã bảo hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ mờidanh nho của kinh thành là Dự Kỳ tiên sinh làm thầy dạy Doãn Khác, ngươi an tâmchưa?” Không có người ngoài, Hiếu Trang bèn nói thẳng.

Mỹ Ly đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Hoàng thượng đặcbiệt hạ chỉ mời thầy dạy, đúng là ân trên hiếm có. Hoàng thượng và lão tổ tôngthật quá bận lòng vì nàng và Doãn Khác rồi. Bao năm qua, nàng mang ơn lão tổtông rất, rất nhiều.

Mỹ Ly đột nhiên hành đại lễ dập đầu làm Hiếu Trangkinh ngạc, bà vội gọi cung nữ đỡ nàng dậy.

Mắt Mỹ Ly rớm lệ, khuôn mặt xinh đẹp vẫn rạng nétcười. “Lão tổ tông, hãy để Mỹ Ly hành đại lễ tạ ơn đi. Ân đức của người dànhcho Mỹ Ly và Doãn Khác, nô tỳ đời này kiếp này không sao báo đáp được.”

Lời nói của nàng khiến Hiếu Trang chua xót trong lòng,Ngọc An cô cô cũng đưa khăn thấm nước mắt.

“Hài tử này…” Hiếu Trang trách móc, “Chuyện gì cũnggiữ trong lòng! Ngày sau của Doãn Khác còn dài, sẽ có nhiều cơ hội cho nó.”

Mỹ Ly khẽ mỉm cười, đúng vậy, nàng chính là cơ hội củacon.

“Lão tổ tông,” Nụ cười nàng ngân thành tiếng thở dài,giọng điệu không còn trịnh trọng nữa mà trở lại ngây thơ như cô gái năm xưa,“Trước giờ người đều là chỗ dựa duy nhất cho Mỹ Ly và Doãn Khác. Đời này Mỹ Lykhiến người lo lắng nhiều quá, cuối cùng lại còn giao con trai của mình chongười, đúng là bất hiếu.”

Nghe nàng tươi cười nói vậy, Hiếu Trang thấy tim bỏng rát. Chắc phải thương tâmlắm Mỹ Ly mới dùng đến những lời như thế, “Ngọc An, mau kéo nó đứng dậy cho ta!Trời về chiều lại thở ra những lời này, thật khiến ta rầu lòng quá!”

Mỹ Ly mỉm cười tự trách, “Mai đây ta sẽ không như vậynữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.