Thật nhẹ nhàng, bao nhiêu bối rối trĩu nặng tronglòng, nay nói được ra hết thật nhẹ nhàng quá!
Tĩnh Hiên ẵm nàng rời khỏi hoàng thành, bước chânloạng choạng. Có lẽ là tại thần thái y quá sức khác thường, đám nô tài gặp họtrên đường đều lộ vẻ kinh ngạc, né qua một bên nhường đường.
Thân thể chơi vơi, Mỹ Ly hít sâu không khí se lạnh củatháng Giêng, nghe tiếng tim đập nhanh hơn hẳn bình thường, không biết đây làkhoảnh khắc hồ đồ nhất, hay tỉnh táo nhất đời y.
“Tĩnh Hiên.” Lần đầu tiên trong cả cuộc đời, nàng gọithẳng tên y.
Tĩnh Hiên rùng mình, chân cũng vấp một cái.
“Nhiều năm nay, ngài nợ tôi, nợ Doãn Khác.” Nàng mềmmại dựa vào lòng y, cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra được câu này.
“Mỹ Ly…” Lúc y lên tiếng gọi nàng, trong lòng trànngập bi thương.
“Trước giờ tôi cứ sợ nói ra, ngài sẽ nghĩ là tôi xảotrá, vì Doãn Khác mà lừa dối ngài. Bây giờ, tôi đã đến đường cùng rồi, TĩnhHiên, tôi chỉ muốn ngang bướng thêm một lần.”
“Mỹ Ly!” Y run giọng cắt ngang, lời nàng nói khiến ythảng thốt và tê tái. Y không sao chịu đựng được nữa.
“Tĩnh Hiên, nếu ngài cảm thấy thiếu nợ tôi, vậy thìhãy đáp ứng nguyện vọng của tôi đi!” Nàng mỉm cười nhìn y, ngọt ngào, bướngbỉnh, y dừng bước, đây là vẻ mặt riêng có của Mỹ Ly thiếu nữ, y cứ tưởng đờinày sẽ không thể nào thấy lại được nữa.
“Nàng nói đi.” Y đăm đăm nhìn nàng, chợt hy vọng thờigian đừng trôi, thế giới tan rã, như vậy thì y có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/2988026/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.