Tuyết ngoài vườn tan hết, đất đai khoe ra những thớmềm màu mỡ. Nguyệt Sắc ngồi thêu hoa bên cửa sổ, lòng cảm khái, mới sang xuânchưa được bao lâu mà gió đã bớt hẳn hơi giá rồi.
Mỹ Ly ẵm Doãn Khác đi qua đi lại trong phòng, trêu đùacho cậu bé vui. Mùa xuân đã đến, nàng có thể bế con ra ngoài chơi. Doãn Khácsinh vào mùa đông, tới giờ vẫn chưa có dịp ngắm không gian bao la cùng trờixanh mây trắng.
Nguyệt Mặc và Nguyệt Mi đon đả đưa Ngọc An cô cô vàophòng. Tuy Mỹ Ly đã dọn ra khỏi cung, chuyển về biệt viện vương phủ, Ngọc An côcô vẫn thường xuyên ghé qua thăm hỏi, đem theo quà tặng và những lời dặn dò củalão tổ tông.
Ngọc An cô cô rảo bước lại ôm lấy Doãn Khác, đùa giỡnmãi với cậu bé, “Bé Doãn Khác sắp ba tháng tuổi rồi, càng ngày trông càng xinhxẻo, ngoan quá đi! Cách cách, nhìn này, cậu bé còn cười với ta nữa.” Bởi vì tậnmắt chứng kiến cậu bé ra đời, rồi liên tục quan tâm săn sóc, Ngọc An rất yêumến và gần gũi Doãn Khác.
Đám cung nữ theo hầu bưng vào mấy mâm lớn phủ khăn đỏ,bên trong đều là đồ dùng cho trẻ con do lão tổ tông ban thưởng. Mỹ Ly cầm lấychiếc áo ngoài màu đỏ nhỏ xíu xem xét kỹ càng, cắt may khéo léo, kiểu dáng yhệt như của người lớn nhưng kích cỡ xinh xinh, trông rất đáng yêu.
Ngọc An đưa đứa bé cho ma ma, mở lớp vải đỏ ra, chỉcho Mỹ Ly từng mâm đồ một, áo bào đỏ là lão tổ tông nhờ cao tăng cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/2988013/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.