Thuốc đắng nơi cổ, nhưng lại thấm sâu vào tận đáylòng. Nguyệt Mặc đón lấy chiếc chén không, vội vã dâng viên kẹo. Mỹ Ly lắc đầu,mệt mỏi ngả mình ra gối, lẳng lặng ngắm Doãn Khác ở kế bên nàng đang mở to đôimắt đen láy tò mò nhìn nàng. Đáng yêu quá! Cầm lòng không đậu, nàng ôm lấy nó.Doãn Khác liền ậm ừ bằng thứ ngôn ngữ chỉ trẻ con mới hiểu, chừng như muốn tròchuyện cùng nàng.
Mỹ Ly nhẹ nhàng đu đưa cậu bé. Vì phải uống thuốc,nàng không thể đích thân cho Doãn Khác bú sữa, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cậucứ cọ qua cọ lại tìm kiếm trên áo mình, nàng đâm hổ thẹn. Nàng đã làm quá nhiềuviệc có lỗi với con.
Mười mấy ngày trôi qua, bình tĩnh lại, nàng vô cùng hổthẹn vì từng có ý định bỏ rơi Doãn Khác.
Bên ngoài vọng vào tiếng vấn an. Đôi tay ôm đứa bé hơirun rẩy. Mấy ngày nay, y không hề ghé qua.
Tĩnh Hiên đã cởi bỏ áo tang, thay sang y phục tôn quý.Khí thế oai nghi ngạo nghễ được nhấn mạnh thêm nhờ làn da sẫm màu. Ngọc An côcô đã báo tin mừng cho nàng biết, rằng hoàng thượng vừa tấn phong y làm thânvương. Mấy ngày nay, người đến chúc mừng chắc phải chen lấn để vào được cửavương phủ đấy nhỉ?
Tĩnh Hiên thẳng tiến đến bên giường. Sợ hơi lạnh trênngười y nhiễm sang Doãn Khác, Mỹ Ly vội kéo chăn quấn chặt đứa bé, ôm sát nóvào người.
Tĩnh Hiên không lên tiếng ngay, chỉ đứng bên giườngquan sát nàng.Y biết nàng đã vượt qua được. Ánh mắt đã có sinh khí, không cònlờ đờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/2988012/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.