Đội ngũ thong thả tiến lên, Vĩnh Hách đi ở bên xe bỗngnhiên cười khẽ, Mỹ Ly thắc mắc nhìn gã, Vĩnh Hách hất cằm chỉ ra phía trước, MỹLy nhìn theo thì thấy cách đó không xa, một chú ngựa ủ rũ cúi đầu gặm cỏ, chủnhân đứng bên thẫn thờ. Thu Tuyền bé nhỏ trong bộ giáp Chính Hoàng kỳ trông hệtnhư dũng sĩ tí hon, vừa đáng yêu vừa tức cười, cậu bé đang mặt ủ mày chau ngẩnngười nhìn xe ngựa qua lại trước mắt.
“Mỹ Ly tỷ tỷ…” Cậu bé nhìn thấy Mỹ Ly, chuẩn bị chạyqua nhưng lại liếc thấy Tĩnh Hiên và Tố Doanh đi ở đằng sau, mặt cậu xịu xuống,đứng nguyên chỗ cũ bĩu môi, bộ dạng vừa tủi thân vừa sợ hãi.
Tĩnh Hiên hừ mũi, y sớm đã nhìn thấy bộ dạng thảmthương của cậu bé. “Sao vậy?” Y nhìn Thu Tuyền, kéo dài giọng diễu cợt.
“Theo… theo không kịp các ca ca.” Thu Tuyền ủ rũ hạgiọng, không dám ngẩng đầu nhìn Tĩnh Hiên.
“Ngay từ đầu đã bảo ngươi ở nhà chơi đi, còn đòi theophá phách làm gì!” Tĩnh Hiên nghiêm khắc trách mắng, chẳng thèm bận tâm ThuTuyền chỉ mới là đứa bé chín tuổi.
Thu Tuyền trề môi muốn khóc, Tĩnh Hiên trừng mắt:“Nín! Nhìn bộ dạng ngươi thật không chịu nổi! Vậy mà còn đòi dốc sức cho hoàngthượng? Sụt sà sụt sịt, mất mặt quá! Người hầu của ngươi đâu?”
Thu Tuyền nghe mắng nghẹn ngào, nhưng không dám khócthành tiếng, bờ vai bé bỏng run run, “Không… không tìm thấy!”
Tĩnh Hiên nôn nóng phì một tiếng châm chọc: “Chỉ làmhỏng việc là giỏi! Ngươi lên xe ngồi với Tố Doanh! Trên suốt đường đi, đừng đểta nhìn thấy mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/29228/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.