Xe ngựa thong thả lăn bánh kẽo kẹt trên đường trải đầycát vàng, đi hơn nửa ngày trời, Giang Liễu vừa mệt vừa buồn ngủ, xóc nảy quámuốn ngủ cũng chẳng ngủ được, nên đặc biệt uể oải.
“Cách cách, người muốn đi gặp ai?” Cô ta oán trách hỏiMỹ Ly, lúc này Mỹ Ly bị xe xóc nảy đến mức trắng nhợt cả mặt nhưng vẫn lẳnglặng ngồi dựa một bên không nói tiếng nào. Vừa từ bãi săn về, cách cách khôngchịu nghỉ ngơi, mới sáng sớm đã đòi đi Hiếu Lăng, cô ta cứ ngỡ hầu cách cách rangoài chơi thì là chuyện may mắn, không ngờ lại phải chịu khổ thế này.
“Là ca ca của ta.” Mỹ Ly ngước mắt nhìn ra xa. Dì bacủa nàng vào cung làm phi, cho nên nàng miễn cưỡng được coi như em họ của hoàngthượng, Thừa Nghị ca ca là em họ của hoàng thượng, do đó tính ra cũng có quanhệ. Tuy chữ “họ” giữa nàng và Thừa Nghị hơi hơi xa xôi, nhưng trước giờ nàngluôn cảm thấy rất gần gũi với hắn.
“À!” Giang Liễu gật gù, cách cách bị giam trong lãnhcung lâu như vậy, chẳng thể gặp thân nhân, nay được thả ra ngoài, gấp rút đithăm cũng là chuyện thường tình.
Dẫu cố sức tăngtốc, nhưng xe vẫn đi hết nửa ngày trời mới đến nơi. Ngồi trên xe xóc nảy suốtthời gian dài, Mỹ Ly cảm thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi. Nàng vịn vào thùngxe, dõi mắt nhìn cảnh vật hoang vu tĩnh mịch. Cách đó không xa có công trìnhđang xây dựng, tiếng đẽo đá đóng cọc khô khốc bên tai càng tăng thêm cảm giácthê lương thảm đạm.
Mấy tên binh sĩ đứng ngoài tường đá săm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/29221/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.