Mỹ Ly rón rén đi từng bước một trên lối hẹp giữa haibờ tường cung điện, chỉ sợ hễ thả lỏng là mất kiềm chế, là sẽ vắt chân lên cổmà chạy.
Hai năm rồi, nàng không hề bước ra khỏi khoảng sân cũnát của An Ninh điện.
Ngoài Tây Hoa môn có một người. Mỹ Ly dừng chân, khôngmuốn để họ nhìn thấy bộ dang nôn nóng mất kiểm soát của mình.
“Mỹ Ly…” Người đó gọi tên nàng, khẽ khàng như tiếngthở dài. Mỹ Ly ngạc nhiên nhìn kỹ, hóa ra là Tử Úc, trông khác trước nhiều quá.Nàng không nén được bùi ngùi. Hai năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, còn ai giữđược diện mạo thời niên thiếu nữa chứ?
Tử Úc cũng quan sát nàng. Qua ánh mắt kinh ngạc ấy, MỹLy biết gã cũng như nàng, đang cảm khái trước những thay đổi mà tháng năm đemlại.
Rõ ràng là từng thân thiết, mà bất thần không biết nóigì. Khoảng lặng, khiến quá khứ họ hằng mong quên lãng cứ hiện về tâm khảm nhưthể nói mới xảy ra đây thôi.
Thuở ấy mọi người đều còn nhỏ.
Ngạch nương qua đời sớm, Mỹ Ly gần như không nhớ rõdiện mạo của bà. Đến khi cả a mã cũng qua đời, nàng được lão tổ tông đón vàocung nuôi dưỡng.
Dẫu kề cận lão tổ tông, nàng vẫn linh cảm được sựkhinh thường của người khác. Nàng xuất thân trong một vương phủ đã sa sút, chỗdựa duy nhất chính là lòng thương hại của lão tổ tông. Chỉ có Tử Tình tỷ tỷ làchân thành tử tế với nàng, bao nhiêu năm qua, nàng cũng chỉ có mình Tử Tình tỷtỷ là bằng hữu.
Tử Úc trước mặt nàng đây, cao gầy tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/29213/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.