Thanh triều.
Năm Khang Hy thứ hai mươi ba.
Mỹ Ly quỳ trên thềm đá hán bạch ngọc trước Từ Ninhcung, đầu cúi gằm. Trời âm u tựa hồ sắp mưa, bầu không khí ẩm ướt, nhưng hoatrong vườn thì lại tươi thắm khác thường.
Nàng rụt rè hít một hơi. Thơm quá! Đã hai năm ròngnàng không được thưởng thức hoa. Ở An Ninh điện đổ nát thê lương chỉ có toàn cỏdại và bồ công anh tẻ nhạt, vào tiết xuân ấm áp, nàng thích gom những đóa bồ cônganh hình cầu, ngồi trên thềm đá tróc lở trước điện mà thổi từng bông một, nhữngtán dù nhỏ ấy liền nương làn gió dịu dàng bay đi. Tự do!
Cầm lòng không đậu, nàng đảo mắt ngắm những sắc màudiễm lệ kia. Hoa lá đẹp đẽ và cả Từ Ninh cung nguy nga trước mặt đều có phần xalạ với nàng, như thể lần gần nhất nhìn thấy chúng cũng là chuyện từ kiếp trước.
Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứngtrước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ,quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánhmắt khinh thường, đồng thời học được cách biểu lộ cảm kích trước sự thương hại.Cảm kích sự thương hại… thật ra là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi nàng cóthể tủm tỉm đón nhận ánh mắt thương hại của kẻ khác thì người thấy lúng túng đãkhông phải là nàng nữa rồi.
Có tiếng cười khe khẽ, mấy người đàn bà bước ra khỏiTừ Ninh cung. Người tiễn chân họ là đại cô cô Ngọc An, hầu cận của thái hoàngthái hậu, đủ thấy địa vị của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-ly/29212/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.