Chuông tan học vang lên, ngoài hành lang, Từ Khanh được một cô gái ngượng ngùng chặn đường, "Bạn... bạn Khanh, có thể bớt chút thời gian cho mình được không?"
Lục Thiệu ở bên cạnh cười như không cười, "Vậy tôi đi trước đây, bạn Khanh."
Từ Khanh chưa kịp nói gì, Lục Thiệu đã xoay người rời đi.
Cô gái ngập ngừng ấp ứng bày tỏ tình cảm của mình với Từ Khanh, Từ Khanh ngượng ngùng xua tay từ chối, vội vàng chạy lại lớp học, quay về chỗ ngồi, còn chưa kịp nói gì thì chuông vào lớp đã reo lên.
Tiết này là môn toán mà Từ Khanh không giỏi cho lắm, thầm nghĩ chờ lát nữa giải thích với Lục Thiệu cũng không muộn, thế nên Từ Khanh tập trung nghe giảng, hoàn toàn không để ý tới mặt Lục Thiệu càng ngày càng lạnh.
Đã đến giờ nghỉ trưa, Từ Khanh vừa định giải thích với Lục Thiệu thì bị Lục Thiệu cắt ngang, "Đi thôi, ăn cơm trước đã, cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng phải chỉ là được tỏ tình thôi sao."
Từ Khanh im lặng không nói gì thêm.
Trong tiết thể dục buổi chiều, thấy sắc mặt của Lục Thiệu vẫn lạnh tanh, nghĩ ngợi rồi kéo Lục Thiệu đến một phòng học bỏ hoang.
"Cậu giận à?"
Lục Thiệu không trả lời.
"Rốt cuộc cậu làm sao vậy, cậu đừng như vậy mà."
Lục Thiệu cười một tiếng, "Tôi không sao."
"Vậy sao lúc nào cậu cũng lạnh lùng thế, còn không phải vì chuyện tớ được tỏ tình hả? Tớ cũng đâu có đồng ý."
Lục Thiệu vẫn thờ ơ. ngôn tình tổng tài
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào, hả? Cậu đừng lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-khanh/247400/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.