Bầu trời bên ngoài u ám ngột ngạt đến nỗi làm người ta khó thở, những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất không ngớt, và đó là cảm nhận của mọi người đang vội vã qua lại trên đường.
Khác với bên ngoài, trong căn phòng chưa bật đèn, vừa mờ ảo và ấm áp, tiếng nước nhớp nháp xen lẫn tiếng rên rỉ ướt át không ngừng vang lên.
"Đừng... sắp muộn rồi... ưm... cậu đừng... đừng mà..." Từ Khanh khóc không ra nước mắt, đẩy Lục Thiệu trên người mình ra. Khi trời còn chưa sáng đã bị người này đè ra chịch, đến bây giờ đã gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà người này còn chưa thoả mãn.
"Ngoan, hôm nay trời mưa mà, không sao đâu." Lục Thiệu vừa nói vừa nắc mạnh vào sâu bên trong từng chút một.
"Hư... tớ không muốn nữa... cậu đừng thúc..."
Lục Thiệu mắt điếc tai ngơ, liên tục thúc vào điểm mẫn cảm của Từ Khanh, Từ Khanh bị kích thích vội vã trườn người tới, Lục Thiệu vẫn theo sát phía sau, đến khi cậu bị ép vào góc tường, mặc cho Từ Khanh mềm như bông đẩy mình ra, dưới háng vẫn thúc dương v*t một cách mạnh bạo.
Lúc Lục Thiệu xuất tinh, Từ Khanh cũng đã cạn kiệt sức lực, rũ rượi để đối phương ôm mình vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi ăn sáng xong, Từ Khanh mới dần trở lại bình thường, giận dỗi trừng mắt nhìn Lục Thiệu, rồi ôm sách vở đi vào phòng đọc sách chuẩn bị bài trước.
Lục Thiệu nhận ra sáng nay mình chơi hơi quá, cho nên cả buổi sáng Lục Thiệu không quấy rầy Từ Khanh học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-khanh/247399/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.