Trước đây mấy cô bé trong tiệm khi thì ngắm anh chủ khi lại ngắm trai đẹp, còn giờ thì được ngắm luôn cảnh trai đẹp cầm hoa đến ngồi đối diện anh chủ mà ảnh lại không giận.
Chu Phóng không muốn dây dưa gì với Nhan Khởi nữa, bèn bảo: “Không cần thiết.”
Nhan Khởi chỉnh hoa ngay ngắn rồi đặt xuống chiếc ghế bên cạnh, nghiêm túc hỏi hắn: “Tại sao không?”
Chu Phóng xoay di động, mất kiên nhẫn: “Tại sao lại cần?”
Nhan Khởi biết không thể hành xử theo lối thường với kiểu người như hắn, anh suy nghĩ một lúc rồi bảo, “Tại vì Nhạc Nhạc thích tôi.”
Quả nhiên Chu Phóng cau mày song không nói gì thêm.
Nhan Khởi nói tiếp: “Tôi đã đồng ý với nhóc ấy lần sau cùng đi ăn cơm, không nên nuốt lời.”
“Bảo lần sau nhưng đâu có nói rõ khi nào.”
“Lần sau của tôi là hôm nay.” Nhan Khởi đáp.
“Tôi bận.” Chu Phóng sửa lại.
“Vừa nãy anh bảo rảnh.”
“Giờ thì bận rồi.”
Nhan Khởi so mắt với Chu Phóng vài giây rồi gật đầu, “Được thôi, tôi chờ anh.”
Nhan Khởi gọi một phần bánh kem vị dâu tằm, tên cũng là bánh kem dâu tằm.
Về chỗ ngồi thì bảo với Chu Phóng: “Anh chủ ơi, tên món bánh kem này của tiệm anh không hay.”
Chu Phóng chắc đã bất lực với hành vi vô sỉ này của anh, sắc mặt hắn tệ vô cùng, mắt thì chẳng thèm liếc sang cái nào, ý là “ưng thì ăn, không thì biến”.
Nhan Khởi tốt tính đến mức mãi mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hieu/2572747/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.