Chương trước
Chương sau
Đợi cho đến khi Lục Gia Diễm rốt cuộc cũng chịu buông hắn ra, Tần Đồng ngoại trừ thở dốc cái gì cũng không làm được, cánh tay chỉ chặt chẽ cầm lấy áo Lục Gia Diễm để ngăn ngừa chính mình không bị ngã xuống, trước mắt hoàn toàn là sương mù mông lung, con ngươi không có tiêu cự chính xác dưới ánh sáng của ngọn nến thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.

Lục Gia Diễm khi buông cái gáy Tần Đồng ra cũng mãnh liệt rung động, hắn đây là bị trúng cái quỷ quái gì vậy? Mặc hắn hôn còn không nói, cư nhiên còn hôn ngược trở lại, chuyện như vậy, không phải mình đã cảnh báo không còn có thể phát sinh nữa hay sao.

Tần Đồng thật vất vả mới ổn định được hơi thở, vừa giận vừa hận lại vừa thẹn, hắn cư nhiên thua, thua vì sức hô hấp, hay là thua cái tên bảo thủ này, này nói ra thì, kinh hoảng mới vừa rồi cũng không là cái gì, hiện tại tối trọng yếu nhất, chính là phải đem tất cả vốn lẫn lãi đòi lại cho bằng hết!

Liền với tư thế nắm lấy áo Lục Gia Diễm, Tần Đồng ngửa đầu hung ác nói: “Uy, hôm nay ngươi phải nhượng ta thượng cho huề vốn, ngươi dám chơi xấu thử xem!” Kỳ thật mà nói, chuyện hắn tâm tâm niệm niệm không quên chính là việc này.

Lục Gia Diễm ngây ngốc nhìn cái người đang nắm lấy áo mình mà lộ ra vẻ mặt hung dữ, chỉ thấy đôi môi đỏ bừng nhiễm một tầng hơi nước đang ở trước mắt mình mà khép mở, lộ ra hàm răng trắng noãn cùng với đầu lưởi đỏ hồng mềm mại cứ quấn lấy tầm mắt hắn, đối với những gì Tần Đồng nói nãy giờ hắn hoàn toàn không có để lọt vào tai mình.

Tần Đồng thấy Lục Gia Diễm không phản ứng, nghĩ hắn muốn đổi ý, lúc này liền cất cao âm lượng: “Lời ta nói ngươi có nghe rõ hay không!”

Âm lượng cất cao quá rốt cuộc cũng làm cho Lục Gia Diễm hoàn hồn, nhìn chằm chằm ánh mắt có chút phiếm hồng của Tần Đồng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Tần Đồng lại hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt của hắn, chỉ nhận định câu hỏi của Lục Gia Diễm thể hiện rõ ràng là muốn quỵt nợ, vì thế ngữ khí càng thêm hung ác: “Ở bên ngoài ta đã nói qua, muốn ta trở về trừ phi ngươi cho ta thượng, hơn nữa là ngươi phải đền cho ta, cả vốn lẫn lãi, đêm nay ta thượng thì sau này chúng ta không thiếu nợ nhau, về sau đường ai nấy đi.”

Lục Gia Diễm nhíu mày, nhưng là, hắn vẫn nói câu kia: “Ngươi có thể?” Không thể trách hắn hoài nghi, mà là trên đời này người có gan nói với hắn câu này trước giờ chỉ có cái tên trước mắt này mà thôi.

Tần Đồng hừ lạnh: “Chỉ cần ngươi không trốn cũng không dụng võ, ta đương nhiên có thể.” Nói thế nào thì hắn cũng không thể để chịu lỗ khi bị người ta ăn như vậy, không đòi lại được, hắn cũng không gọi là Tần Đồng!

Hai người đều không có chú ý tới cuộc đối thoại đang ngày càng phát triển theo phương hướng quỷ dị, ngược lại còn biểu lộ một chút nghiêm túc hơn so với bình thường nữa.

Vì thế mà Lục Gia Diễm cũng đã nói ra một câu mà sau này ngẫm lại đều cảm thấy khó có thể tin tưởng được: “Tốt lắm, cởi quần áo.”

Tần Đồng ngược lại sửng sốt, hỏi ra một câu hỏi ngu ngốc nhất trên đời này: “Cởi quần áo làm cái gì?”

Ánh mắt Lục Gia Diễm theo dõi hắn bỗng nhiên lóe lên ý cười, cư nhiên học lại khẩu khí Tần Đồng mà hỏi lại: “Ngươi nói là muốn làm cái gì?” Chỉ sợ hắn đã gặp phải tên thú vị nhất trong cuộc đời này rồi.

Lúc này, Tần Đồng dù có ngốc cách mấy cũng hiểu được trong lời nói khi nãy của mình muốn có bao nhiêu ngu xuẩn thì có bấy nhiêu, đối với chuyện cười nhạo của Lục Gia Diễm chỉ có thể ở trong lòng mắng to hỗn đản nhưng lại không có khả năng phản bác, ánh mắt không tự nhiên dời đi, miệng lại không chịu nhận thua: “Thoát liền thoát!” Đều là nam nhân, ai sợ ai!

Nói thì mạnh, tay lại chậm chạp không hề động đậy, tay Tần Đồng đặt trên đai lưng do dự mãi, trong đầu hiện lên một màn tất cả đều là về tình hình của đêm hôm đó, sau đó mặt lại bắt đầu nóng rần lên. Thẳng đến khi nhiệt độ đạt tới độ sôi sung sục hắn liền kêu khẽ một tiếng, lần này hắn ở trên, mặt đỏ làm cái gì! Bị người ta làm thì phải làm lại là đạo lý hiển nhiên, hắn cũng không phải nữ nhân rối rắm kinh hoảng a!

Trong lòng liên tục thuyết phục như vậy, nhưng nhiệt độ trên mặt lại không hề giảm đi chút nào, không chỉ như thế, ngay cả cổ cũng bắt đầu nóng lên, hắn thậm chí có thể cảm giác được rất rõ ràng toàn thân của mình như đang muốn bốc cháy.

Tần Đồng còn đang đông nghĩ tây nghĩ, thanh âm trầm thấp của Lục Gia Diễm đột nhiên vang lên bên tai khiến hắn thình lình bị hoảng sợ: “Ngươi còn đang suy nghĩ cái gì.”

Vẻ mặt Lục Gia Diễm tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lóe sáng, quanh ảnh dưới ánh nến càng khiến Tần Đồng không khỏi rùng mình một cái, nhưng ngoài mặt lại cực lực duy trì biểu tình không thay đổi nói: “Đang nghĩ ngươi như thế nào còn không cởi quần áo.”

“Nguyên lai là ngươi muốn ta thoát trước?” Hỏi thì là hỏi như thế, Lục Gia Diễm dường như lại không tính chờ Tần Đồng trả lời, ngón tay thon dài đặt trên đai lưng liền giải khai nó ra, ngoại bào lập tức rơi xuống đất.

Tầm mắt Tần Đồng hoàn toàn đóng đinh ở ngoại bào đã rơi trên mặt đất, phát hiện mình ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, trong lòng lại đã phi thường hối hận, hiện tại hắn có thể kêu dừng không? Vì cái gì hắn rõ ràng là người áp lại không dám nhìn người bị áp cởi quần áo? Tình huống hiện tại thoạt nhìn, vì cái gì vẫn là giống như hắn đang bị cường bạo?

Ánh mắt Lục Gia Diễm vẫn dừng lại ở trên người Tần Đồng, búi tóc bởi vì cúi đầu nên tản mát trên vai, khiến cho sau gáy nguyên bản vốn bị che kín lại lộ ra một chút, làn da trắng nõn như chưa từng thấy ánh mặt trời dưới ánh nến mờ ảo tỏa ra một vầng sáng nhu hòa, cẩn thận nhìn một chút, còn có thể nhìn thấy một cái nốt ruồi nhỏ ẩn hiện nơi đó.

Ngay cả Lục Gia Diễm cũng không phát giác được ánh mắt của chính mình có bao nhiêu chuyên chú, mà tay hắn đã bắt đầu muốn thoát đi nội sam, cởi bỏ từng nút lại từng nút, ngón tay dần dần hạ xuống, rốt cuộc rơi vào trong tầm mắt Tần Đồng, khiến cho hắn nhịn không được phải ngẩng lên một chút nhìn nhìn.

Này vừa nhìn thấy Tần Đồng liền bị đóng đinh tại chỗ, Lục Gia Diễm vốn ăn mặc ít hơn nhiều so với người bình thường, cho nên thoát tự nhiên cũng rất nhanh, nội sam mở rộng lộ ra cả cơ cổ cùng xương quai xanh, da thịt thoạt nhìn chặt chẽ lại bóng loáng, tầm mắt di xuống thêm một chút chính là ***g ngực như ẩn như hiện, khiến cho hắn hô hấp càng trở nên gấp gáp, quần áo dán sát vào cơ thể tráng kiện nhưng lại không hề khoa trương, cứ như vậy mà nhìn, lại mang theo một chút hấp dẫn không thể nói thành lời, hơi thở hỗn loạn mà mạnh mẽ, là một loại hương vị mĩ loạn mà nữ nhân hoàn toàn không thể so sánh được.

Nếu dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ đơn thuần mà nói, kia đích thật là không thể bắt bẻ được gì, nhưng Tần Đồng phát hiện nếu chính mình phải áp lên, cái loại không thể bắt bẻ này lập tức sẽ chuyển thành tính khiêu chiến kỹ thuật cao, muốn chinh phục một người nam nhân như vậy, cái cần thiết không phải là kỹ thuật cao siêu, mà hẳn phải là một khí thế hoàn toàn vượt trội hơn hắn.

Sau đó Tần Đồng lại nghĩ tới khi nhìn thấy hắn ở trên núi ngày đó, toàn thân cao thấp đều gắn đầy những vết sẹo lớn có nhỏ có, mới có cũ có, những giọt nước chính là theo những vết thương kia mà chảy xuống, phản xạ ánh dư quang của trời chiều, như muốn đâm thẳng vào mắt khiến hắn không tài nào mở ra được.

Đang nghĩ vẩn vơ, áo trên người Lục Gia Diễm cũng đã muốn tuột xuống, vì thế thân hình toàn thân bị che kín bởi những vết sẹo lần thứ hai lại nhảy vào trong mắt Tần Đồng, mang theo chấn động thật lớn. Tần Đồng phát hiện mình hoàn toàn không thể di dời ánh mắt, những vết sẹo này cứ như nam châm mạnh mẽ hút chặt lấy tầm mắt hắn, thoạt nhìn có vẻ ít hơn so với trong trí nhớ, nhưng vẫn là đáng sợ như cũ, lặng lẽ mà biểu thị chủ nhân của khối cơ thể này đã một lần lại một lần vào sinh ra tử như thế nào, có lẽ hết thảy không còn gọi là vết thương được nữa, có lẽ hết thảy đều phải xem là những minh chứng hùng hồn nhất.

Trong giờ phút này Tần Đồng mới nhận thức rõ ràng thân phận của Lục Gia Diễm – sát thủ, một loại nghề nghiệp cơ hồ không hề xuất hiện trong thế giới của hắn, thần bí mà huyết tinh. Vận mệnh lại cố tình thích đùa giỡn, hai người vốn không nên cùng xuất hiện, lại bởi vì mạc danh kỳ diệu hiểu lầm, hơn nữa vào một đêm hoang đường đến cực điểm mà nảy sinh mối quan hệ, thậm chí, dường như càng ngày càng phát triển hơn.

Nhận thức cùng cảm nhận như vậy khiến cho Tần Đồng đột nhiên thấy sợ hãi, nhưng hắn còn chưa kịp kêu dừng, Lục Gia Diễm đã mở miệng trước hắn mà nói: “Uy, ngươi nhìn đủ chưa?”

Vẻ mặt hắn thực nhẹ nhàng, giống như là người Tần Đồng định ăn không phải là hắn, hai hàng lông mày nghiêng nghiêng mang theo chút khiêu khích, đôi mắt nguyên bản lạnh lùng bình tĩnh giờ phút này đã cởi bỏ vẻ hàn băng, lại càng mang theo chút quang mang khiến người khác không thể nắm bắt được.

Theo bản năng lui về sau hai bước, Tần Đồng đột nhiên phát hiện chính mình không biết đáp trả lại hắn như thế nào, lại càng không có can đảm nhìn hắn, áp hay bị áp cũng đã không còn nằm trong phạm vi lo lắng của Tần Đồng nữa, tầm mắt lẩn sang một bên, bắt đầu phiền não nên kết thúc việc này như thế nào, chính mình sao lại nháo ra một cái cục diện rối rắm như thế cơ chứ?

Không đợi hắn nghĩ được thêm một chút, Lục Gia Diễm đã tiến đến một bước: “Như thế nào, ngươi không tính động?”

Tần Đồng như bị phỏng mà nhảy dựng về phía sau, nói cũng bị nói lắp: “Ngươi, ngươi ngươi, ngươi đừng lại đây.”

Khi nói chuyện theo bản năng ngước đầu lên, lập tức đã có cảm giác choáng váng, chỉ có thể khẩn trương mà nuốt nước miếng. Lục Gia Diễm đứng trước mặt hắn đã thoát gần hết chỉ còn lại cái khố mỏng, hai chân khép sát lại, lộ ra vẻ thon dài hữu lực, thân trên quang lỏa vừa kiên cố lại rộng lớn, thắt lưng buộc chặt, trên bụng bằng phẳng là sáu khối cơ bụng rắn chắc lại không khoa trương, vừa đủ để thể hiện năng lực cũng như sức bật của thân hình này.

Tần Đồng nhìn chằm chằm sáu khối cơ bụng kia mà ngẩn người, hắn chính là mỗi ngày đến phòng tập luyện thể dục thể thao cũng không có luyện ra được như cái tiêu chuẩn tuyệt hảo như vậy, mà hiện tại cái người sở hữu khối cơ bụng kia đang ở trước mặt hắn cười hết sức lông bông: “Ta nói, ngươi không phải muốn thượng ta sao? Nhanh như vậy đã bất lực?”

Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ Lục Gia Diễm dùng loại ngữ khí nhẹ nhàng này mà nói chuyện, hắn cũng không rõ vì cái gì, vì cái gì mà trước mặt người này mình hoàn toàn trở nên không giống mình.

Kỳ thật Tần Đồng rất muốn thừa nhận mình bất lực, nhưng mà chung quy thì vẫn là vấn đề mặt mũi, Lục Gia Diễm bắn một kích như thế hắn liền mặt đỏ tai hồng, nghĩ cũng chưa nghĩ đã ồn ào cãi lại: “Ngươi mới vô năng!” Nghĩ hắn thân bách chiến bách thắng, những người cùng hắn qua đêm đều vô cùng hưởng thụ, nhưng điều kiện tiên quyết là tất cả đều là nữ nhân, mà Tần Đồng lúc này hiển nhiên không thèm quan tâm đến vấn đề đó.

Lục Gia Diễm buông lỏng: “Vậy ngươi như thế nào lại bất động? Hơn nữa…” vừa nói vừa chỉ về phía hắn, nói tiếp: “Ta đã thoát đến chừng này, ngươi thật ra vẫn rất nghiêm chỉnh.”

Tần Đồng rối rắm, ngơ ngác nhìn Lục Gia Diễm vượt qua hắn tùy ý ngồi vào bên giường, hai tay đỡ hai chân gác lên, kia bộ dáng thoải mái nhìn thế nào cũng không giống như là người đang chờ bị thượng, hoặc nói trắng ra, thì phải là căn bản hắn không đem lời Tần Đồng nói muốn thượng hắn để vào trong mắt.

Rất không ý thức được điểm này, cho nên Tần Đồng luôn luôn có bản năng hành động nhanh hơn tốc độ phản ứng của não đã nghĩ sao làm vậy, thực hiện hành động mà sau này hắn phải ân hận, nhanh chóng giải khai đai lưng của chính mình và hung tợn phản bác lại một câu: “Ngươi cũng không cởi sạch?” Hai tay đè lại bả vai Lục Gia Diễm liền hôn lên.

Lần này Lục Gia Diễm không đoạt lại thế chủ động, mà là thuận thế nằm xuống tìm một tư thế thật thoải mái tùy ý Tần Đồng hôn tới hôn lui, hôn đến cuối cùng, rốt cuộc vẫn là nhịn không được hỏi: “Uy, ngươi tính như vậy đến hừng đông?”

Tần Đồng đáp trả thật sự có khí thế: “Đương nhiên không!” Trong lòng lại chột dạ, ở trước mặt hắn đúng thật là một thân thể hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng không phải là nữ nhân, thắt lưng như vậy khiến hắn không thể nào xuống tay được, thậm chí ngay cả bộ phận dưới thắt lưng hắn cũng không dám xem.

Thử thăm dò đem đôi môi chuyển qua chỗ cổ, tay phải cũng di chuyển xuống trụ nơi thắt lưng, độ ấm nóng như lửa khiến hắn rất muốn vung tay ra nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, một cái chuyển động rất nhỏ liền cảm giác được làn da săn chắc kia thắt chặt lại trong nháy mắt, bất quá lại khiến hắn càng thêm khẩn trương.  Vội vã đến mức đầu đầy mồ hôi lại không có hiệu quả gì, muốn kêu dừng lại không muốn chịu thua, khốn cảnh của kẻ đâm lao phải theo lao trước vẻ mặt trêu tức của Lục Gia Diễm lại càng trở nên rõ ràng hơn, căn bản lúng túng không có khả năng cùng cặp mắt kia đối diện.

Thanh âm trầm thấp đầy vẻ ám muội của Lục Gia Diễm vang lên bên tai đánh thẳng vào trong óc Tần Đồng: “Quên đi, vẫn là ta đến.”

A?

Không đợi phản ứng, lập tức bên hông bị ép chặt, thiên toàn địa chuyển, sau đó môi bị che kín lại, nhẹ nhàng mút vài cái liền có một cái gì đó ấm áp ẩm ướt linh hoạt khiêu mở khớp hàm mà tiến vào, kế tiếp chính là những đợt truy đuổi quấn quít mê muội.

Lục Gia Diễm là một đệ tử giỏi, nhất là dưới kỹ thuật của Tần Đồng đã được làm mẫu nhiều lần nên lúc sau học càng nhanh, thậm chí trong một thời gian ngắn ngủi đã bội thu mà chiếm ưu thế, tay không ngừng đem quần áo đã sớm tán loạn của Tần Đồng thoát ra, trực tiếp mà dán sát vào da thịt mang đến xúc cảm thật tốt, nhịn không được mà phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

Hấp dẫn có đôi khi là chuyện cực kỳ đơn giản, thậm chí là nhiều người cũng không tự ý thức được. Lục Gia Diễm khi mà Tần Đồng hôn hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng trong nháy mắt khi tay hắn đặt ở bên hông người kia, hắn đột nhiên bị hấp dẫn. Nói không rõ là bởi vì độ ấm truyền đến lòng bàn tay kia hay bởi vì lông mi người nọ đột nhiên run rẩy, hoặc là một cái thở dốc đầy khẩn trương, lửa trong chốc lát đã cháy lan ra cả đồng cỏ khiến hắn hoàn toàn trở tay không kịp.

Thậm chí cũng không cho chính mình thời gian phản ứng, cứ như nói tự nhiên đã ra khỏi miệng, động tác kế tiếp cũng hoàn toàn nhanh chóng, da thịt thân cận trong một khắc ngắn ngủi kia mới ý thức được trong khoảng thời gian này đã có bao nhiêu khát vọng muốn được như thế, tất cả đều bị hắn cố tình hay vô tình mà áp chế đi, cho nên hiện tại mới có thể khao khát đến mức cảm thấy đau đớn.

Tần Đồng bị hôn đến mơ mơ màng màng, căn bản không kịp để ý đến tình huống hiện tại, ngay cả cái tay kia đang ở trên người mình mà ăn đậu hủ cũng không có cảm giác, tất cả lực chú ý đều bị cái hôn kia đoạt đi tất cả.

Trước kia hôn nữ nhân chỉ sợ so ra còn kém hơn nhiều, hơi thở mạnh mẽ lâu dài khiến cho thời gian hôn trở nên lâu đến mức trước nay chưa từng có, bị đoạt lấy đi tất cả không khí khiến cho phổi ẩn ẩn đau, đầu óc lại càng thêm mơ hồ, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa. Phân không rõ là bởi vì thiếu dưỡng khí hay là bởi vì tình cảm mãnh liệt mà vẻ đỏ ửng từ hai má đã dần dần lan ra phía dưới, dưới ánh nến lung linh lại tỏa ra một màu sắc quyến rũ khiến người ta không thể kháng cự được.

Quần áo hắn còn chưa thoát hết, nửa dán trên người phập phồng theo ***g ngực, lộ ra xương quai xanh hình dạng hết sức xinh đẹp, nhìn thấy đã muốn cắn một miếng, cho nên Lục Gia Diễm liền nghĩ sao làm vậy, vừa cắn lại mút, không bao lâu sau tại cái nơi không rộng rãi đó đã rậm rạp tất cả các dấu ấn ký.

Chờ hắn thật vất vả mà thỏa mãn chuẩn bị đổi cái địa phương, thần trí Tần Đồng cũng đã thanh tỉnh được một chút, tuy rằng hô hấp vẫn như trước gấp gáp, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói mấy câu: “Không đúng, không đúng, hẳn là phải…”

Lục Gia Diễm không tính toán nghe hắn lải nhải, nhíu mày một câu: “Đừng ồn.” Nắm lấy cằm hắn liền hôn lên, khiến cho hắn đem toàn bộ kháng nghị nuốt trở vào trong bụng, lúc này, hắn muốn nghe thanh âm khác. Nghĩ như vậy, tay đặt ở trước ngực liền có động tác mới, tại hạ phúc di chuyển một chút liền bao phủ lấy nơi mẫn cảm nhất.

Kêu một tiếng đau đớn, Tần Đồng hai mắt ngạc nhiên mà trừng lớn nhưng lại kêu không được, hầu gian mơ hồ chỉ có tiếng rên rỉ, nghe lại càng giống như rên rỉ do động tình, nhất thời trên mặt lại như bị thiêu bị đốt.

Này tiếp theo, tay đang tàn sát bừa bãi trên người càng trở nên hung hăng càn quấy, cách mấy lớp quần áo tựa hồ còn có thể cảm giác được độ ấm nóng bỏng, máu toàn thân lại bắt đầu bốc lên, hơn phân nửa đã muốn hướng về phía nơi đang muốn ngẩng đầu kia mà tập trung.

Cảm giác thấm ướt dần dần truyền đến, Tần Đồng ngay cả mắt cũng không dám mở, hôm nay hắn không uống rượu, thực thanh tỉnh, cho nên ngay cả một di động rất nhỏ cũng có thể cảm giác được thực rành mạch, cũng bởi vì như vậy, khí lực bị xói mòn cũng nhanh hơn, không những không đẩy được cái người ở trên đang được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay cả việc cắn môi dưới để ngăn cản thanh âm đáng sợ phát ra cũng làm không được.

Thân thể quen thuộc với tình hình thực dễ dàng bị trêu chọc, phản ứng thành thực cảm giác được sự sung sướng, tâm tình lại bởi vì thế mà càng thêm thẹn, tương phản mãnh liệt mà kéo theo khoái cảm, thân thể càng run rẩy kịch liệt hơn.

Quần áo trên người đã bị ném trên mặt đất, y phục bên trong tuy rằng vẫn mặc ở trên người nhưng đã là một đống hỗn độn không thể nào nhìn ra bộ dáng, Lục hỗn đản còn cố tình cười nói: “Như thế nào, ngay cả mắt cũng không dám mở?”

Liền trợn mắt cắn răng đáp lại: “Ngươi, a!” nói cũng không kịp nói, toàn bộ là một tiếng kêu sợ hãi, lập tức lại hóa thành khàn khàn thở dốc, theo bản năng cuộn người lại, bởi vì hắn ngay từ khi mới bắt đầu, đã hoàn toàn bị chiếm cứ sạch sẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.