Sau khi ăn xong, tiểu đào liền cầm một cái bọc nhỏ đưa tới cho hắn, nói: “Công tử, đây là những thứ mà nương ta lấy được trong quần áo trên người ngươi đó.” Tần Đồng tạ ơn, đưa tay tiếp nhận, thờ ơ mở ra, trên người hắn có cái gì hắn cũng không để ý, dù sao ở chỗ này không dùng thì tốt hơn, cư nhiên không nghĩ rằng có người trả lại cho mình.
Nằm trong bọc nhỏ đó là những tờ đô la cùng một chuỗi chìa khóa, tiểu đào chỉ thấy cái bọc đó quá nặng, về phần trong đó có gì cũng là lần đầu tiên nàng nhìn đến. Nhìn thấy xâu chìa khóa kia, không khỏi thở dài: “Công tử, đây là cái gì? Thật xinh đẹp!” Ngón tay hướng về phía cái móc chìa khóa.
Đó là một con dơi màu bạc, tinh xảo khéo léo, có thể thấy được rõ ràng từng chi tiết ngay cả trên đôi cánh đang mở rộng, ánh mắt được khảm bằng rubi lấp lánh, cứ như ngay sau đó sẽ bay ra đáp vào lòng bàn tay người. Tần đồng cười khổ: “Đây bất quá là hứng thú nhất thời thôi, thấy đẹp liền mua về chơi.” Tiểu đào tiếp một câu: “Chính là đẹp như vậy chắc tốn không ít tiền đi.” Tần đồng gật đầu: “À, ta mua nó khi…” Đột nhiên dừng lại, hưng phấn nói: “Đúng rồi, cái này đáng giá, ta như thế lại không nhận ra sớm hơn!”.
Mừng rỡ nắm hai vai tiểu đào, vui vẻ nói: “Tiểu đào, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta a!” Tiểu đào vẻ mặt khó hiểu, kỳ quái nói: “Ta cái gì cũng không có làm à nha.” Tần đồng khoát tay, hưng phấn mà nói: “Tạm thời không nói chuyện này, tiểu đào, ở đây có nơi mượn nợ hay không?” “???” Tiểu đào nghe được mắt đầy dấu chấm hỏi, Tần Đồng phải nhẫn nại giải thích: “Chính là nơi mình đem một thứ gì đó đến để đổi tiền, nơi này có không?” Tiểu đào lúc này mới tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Cái công tử nói chính là hiệu cầm đồ đi, chúng ta nơi này không có.”
Một câu tức khắc khiến cho Tần Đồng đông cứng lại, trong phút chốc tâm tình âm u vô cùng, tiểu đào kỳ quái nhìn hắn, hỏi: “Công tử làm sao vậy? Chúng ta nơi này không có, chính là trấn trên có a.” Tần đồng lập tức ngẩng đầu, hai mắt phát sáng một lần nữa, hỏi: “Thật chứ?” Tiểu đào gật đầu: “Đúng vậy, tháng sau ở trấn trên mở chợ thì có.” Nhất thời trong lòng Tần Đồng vừa thất vọng vừa cao hứng, cao hứng chính là rốt cục có thể đổi tiền tiêu xài, thất vọng chính là còn phải chờ những một tháng nữa, một tháng phải tiếp tục gặm khoai lang, không biết khi đó hắn có còn sống nổi nữa không.
Tần Đồng rất nhanh phát hiện, ngay cả ăn khoai lang cũng không tốt đến như vậy. Hắn là một người đơn độc, trên người không có vật gì dư thừa, đang ở nhà người khác ăn không phải trả tiền, ở miễn phí, không nghĩ cũng biết trên đời này không có chuyện nào tốt như vậy. Vì thế Chu tẩu rất tự nhiên sai Tần Đồng nấu nước, đốn củi, cho gà ăn, hái rau dại, bào khoai lang, làm tất tần tật những công việc nặng, đáng thương cho nhị thiếu gia Tần gia của chúng ta, mười ngón tay chưa hề phải làm việc bao giờ, hiện tại lại trở thành lao động khổ sai, mỗi ngày mới tờ mờ sáng phải mang đòn gánh cùng hai cái thùng nước ra chỗ dòng sông nhỏ gánh nước trở về, chỉ sau vài ngày, hai bên bả vai liền đều bị ma sát làm rớt một tầng da, việc gánh nước khiến đầu hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cái này cũng chưa tính, lên núi đốn củi mới là vừa mệt vừa khổ lại nguy hiểm đến tính mạng. Một lưỡi dao mẻ lâu năm, cũng không sắc bén, dùng để đốn củi, cuối cùng tay nắm chân trụ vẫn ẩn ẩn làm đau, khi mới bắt đầu thiếu chút nữa là chém rớt ngón tay của chính mình. Không bao lâu sau trên bàn tay ngón tay xuất hiện những vết chai mỏng, mặt trên còn để lại một vết thương nho nhỏ do một nhánh cây to xẹt qua. Trong núi đi đi lại lại cũng thật nguy hiểm, dù rằng hiện tại đã là cảnh xuân lãng mạn, hắn lại chỉ có thể vùi đầu chú ý dưới chân, để tránh không cẩn thận lại lăn xuống, đành phải bỏ lỡ cảnh sắc.
Hái rau dại bào khoai lang không đề cập tới cũng được, đáng buồn nhất chính là mỗi ngày cho gà ăn, nhìn thấy thịt gà được nuôi nấng bởi mẹ thiên nhiên không hề có thuốc tăng trưởng ở trước mắt mình đi tới đi lui, lại chỉ có thể kiếm mấy cái trứng chim cho đỡ thèm, còn bị mấy con gả kiêu căng trong sân mổ chạy tán loạn, làm cho Tần Đồng cảm thấy mình thật sự đã đạt đến tột cùng của sự bi thảm.
Chuyện vui hơn nữa là, trong cái thôn núi bình thản này, chuyện Chu gia đột nhiên mọc ra thêm một người được truyền đi khắp cả thôn với tốc độ nhanh nhất, vì thế thôn nhỏ ầm ĩ, mọi người tất cả đều tranh đến xem Tần Đồng, không hề nề hả phải nghe hắn kể cho xong câu chuyện chạy nạn hư cấu kia, mỗi lần đều nghe được phản ứng giống nhau, nghe việc một đao tước mất tóc của hắn đều đồng dạng kinh hô. Tần Đồng có cảm giác mình giống như một vườn bách thú quý hiếm di động, chuyên để người ta thưởng thức. Mỗi ngày đều tính toán hy vọng sớm đến ngày mở chợ, mình cũng được thoát ly khỏi khổ ải.
Bất quá cũng không phải tất cả đều hoàn toàn không có lợi, bề ngoài tốt cùng thân thế đáng thương, tất cả mọi người đối với hắn đều có đồng tình, vì thế thỉnh thoảng có người tặng chút đồ ăn cùng đồ dùng cho hắn, đặc biệt là con gái trong thôn này, đối với hắn lại thêm coi trọng, sau lưng trộm cho hắn không ít đồ vật này nọ. Đáng tiếc đối với Tần Đồng mà nói chính là các tiểu cô nương đó căn bản là vị thành niên, hắn dù thích con gái đẹp cũng không có đói khát đến mức phải đi tàn phá tiểu nữ sinh, vì thế thức ăn thì toàn bộ đều thu, nhưng cái khác đều miễn cưỡng cho qua.
Một tháng trôi qua trong loại không khí náo nhiệt mà bình thản như thế này, rốt cuộc cũng tới cái ngày mà Tần Đồng ngày ngóng đêm mong: ngày mở chợ chính là ngày mai.
Tần Đồng đêm hôm nay hưng phấn ngủ không yên, đây cũng là lần đầu tiên hắn mệt chết khiếp nhưng không có tâm tình để ngủ, trong tay ngắm nghía con dơi bạc kia, ảo tưởng đổi lấy một khoản tiền mặt lớn, khóe miệng hé ra nụ cười tưởng như không thể nào ngừng được. Hưng phấn cả đêm, sắc trời mới trở nên sáng đã lập tức rời giường, chuẩn bị xuất phát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]