Lục Hạ lấy chồng rồi. Chồng cô, Hoắc Vũ, là người đàn ông vô tình nhất thế gian.
Giờ phút này, người chồng trong truyền thuyết ấy đang "chĩa kiếm" về phía Lục Hạ. Rơi vào tình cảnh nghiệt ngã này, mồ hôi lạnh bất giác túa ra, làm ướt cả một mảng lưng áo cô.
Lúc này, Lục Hạ đang án binh bất động trên người Hoắc Vũ. Tế bào thần kinh nhanh chóng hoạt động hết công suất, tìm ra hướng giải quyết vẹn toàn nhất.
Vài phút sau đó, Lục Hạ khẽ nở nụ cười đầy gượng gạo, lên tiếng thanh minh. "Đây... đây chỉ là do anh bị nóng trong người thôi..."
"Thật... thật không?"
Hoắc Vũ ngây ngô, không tin hỏi ngược lại Lục Hạ. Anh quả thật đang thấy nóng, rất nóng là đằng khác. Chỉ là, cái nóng này không hoàn toàn giống với nóng trong người mà Lục Hạ nói. Hay đây là một biểu hiện khác của bệnh nóng?
Lục Hạ mắt thấy sắp lừa lọc được "cừu non" rồi liền được nước lấn tới, nhập vai sói gian manh tiếp tục lừa đảo, còn không ngại rắc thêm tí mắm tí muối.
"Đương nhiên là thật rồi. Không phải nãy giờ anh thấy rất nóng sao. Mau quay lại dội nước lạnh đi. Để lâu sẽ trở nặng, không thể chữa được đâu."
Lục Hạ ngừng một chút, nở nụ cười quỷ dị, đe doạ. "Cẩn thận sẽ phải cắt bỏ đấy!"
Nghe được hai chữ "cắt bỏ", Hoắc Vũ sợ đến tái xanh mặt mày. Dù không biết cơ thể bị làm sao, nhưng ngay cả một vết xước nhỏ cũng khiến anh đau huống chi là chặt đứt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-ca-mot-doi/2496436/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.