"Chị đã, đã... làm gì cơ thể anh... hức..."
Hoắc Vũ cầm không nổi lệ nóng, ủy khuất vô cùng.
"Mau... mau chịu trách nhiệm... hức... với anh đi..."
Lục Hạ: "..."
Cô gái nhỏ nào đó trố mắt nhìn anh, hệ thần kinh bỗng chốc tê liệt, hồi lâu sau vẫn không thể phán ứng lại.
Lục Hạ muốn nói điều gì đó, nhưng không biết vì sao câu chữ cứ mắc nghẹn ở cổ họng, cố gắng ra sao cũng không thể thốt ra được. Có lẽ, cú sốc tâm lí này đã cướp đi khả năng ngôn luận của cô trong chốc lát.
Hoắc Vũ lúc này đã quẫn bách đến ứa lệ, mắt thấy Lục Hạ không phản kháng liền cho rằng cô đã đồng ý chịu trách nhiệm với cơ thể ngàn vàng của bản thân, lập tức chạy đi lấy điện thoại.
...
"Chị, mau tra xem làm thế nào đi? Giúp, giúp em..."
Hoắc Vũ không chút do dự ấn điện thoại của mình vào tay Lục Hạ, nấc nghẹn cầu xin. Phần thịt "dư thừa" ở hạ thân sớm đã trướng đến phát đau, khiến anh cảm thấy bản thân sắp không xong rồi!
Lục Hạ nhìn một màn này, lại nhìn túp lều nào đó, cơ mắt giật giật. Thở hắt một hơi, cô thầm than một tiếng. Chết tiệt, đúng là thoát không nổi cái nghiệt duyên này.
Cầm lấy điện thoại, giả vờ giả vịt lên mạng tra cách hạ nhiệt cho Hoắc Vũ, Lục Hạ khẽ thở dài, trong đầu bỗng hiện ra những hình ảnh ám muội, đầy xấu hổ của tối hôm qua.
Nhiệt độ trong cơ thể bỗng chốc cao bất thường, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-ca-mot-doi/2496435/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.