"Thiếu gia, không xong rồi! Thiếu phu nhân, cô ấy... cô ấy đổ bệnh rồi!"
Ầm, ầm!
Tức thì, một tia sét dữ dội đánh ngang qua đại não Hoắc Vũ. Đầu óc anh choáng váng, nhất thời chưa thể tiêu hoá lời nói của dì Phương.
Thở hắt một hơi nặng nề, Hoắc Vũ siết chặt điện thoại bằng bàn tay đang run rẩy. Anh cất giọng trầm khàn.
"Cô ấy sao rồi? Đã đưa đến bệnh viện chưa?"
Thanh âm của Hoắc Vũ không cách nào che giấu được sự nôn nóng, bất an trong lòng, mặc cho anh đã cố gắng áp chế đến nhường nào.
"Tôi đã gọi bác sĩ riêng đến rồi. Thiếu phu nhân chỉ bị cảm do nhiễm lạnh thôi." Dì Phương nhanh chóng trả lời.
Hoắc Vũ hít vào một ngụm khí lạnh. Lục Hạ nhiễm lạnh... là bởi vì chuyện "vận động" tối qua sao? Nếu đúng là như thế, anh đã vô tình khiến bà xã bệnh rồi!
Chết tiệt.
Hoắc Vũ cắn răng, thầm mắng mình một tiếng ngu dốt, dặn dò dì Phương vài câu rồi cúp máy.
Không một hành động thừa thãi nào, Hoắc Vũ giựt lấy áo khoác vắt trên thành ghế sofa, nhanh chóng sải những bước dài, rời khỏi phòng làm việc.
"Này, anh đi đâu vậy?"
Tần Hàn nén cục tức vì bị ngó lơ, lớn tiếng hỏi.
Hoắc Vũ dường như không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, trực tiếp phất lờ lời nói của Tần Hàn, đi thẳng đến thang máy chuyên dụng.
Giờ phút này, trong đầu anh chỉ còn có Lục Hạ. Anh muốn trở về thật nhanh, vừa để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-ca-mot-doi/2496422/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.